“Về sau, có một ngày, trời còn chưa sáng, mẹ ta đã kéo ta lên trên nóc nhà trọ, ở bên cạnh ta chờ đợi đến khi mặt trời mọc, nhìn thấy ở nơi xa sáng lên từng chút một, nhìn thấy bầu trời từ màu đen dần dần chuyển thành xanh đậm, càng ngày càng nhạt, nhìn thấy đám mây nhiễm lên màu vàng óng sáng ngời, còn có cả màu sắc khác nữa.”
“Khoảnh khắc này, nàng nói với ta, bóng tối cuối cùng rồi sẽ đi qua, mặt trời chắc chắn dâng lên, ánh sáng nhất định sẽ chiếu rọi mặt đất.”
“Chờ hắn trở lại dàn nhạc, ta sẽ tìm cơ hội nói với hắn lời nói giống như vậy.”
Lumian lẳng lặng nghe xong, cảm khái một câu:
“Ngươi có một người mẹ tốt.”
“Đúng thế.” Jenna tương đối tự hào tiếp nhận lời khen ngợi này.
Lumian ngược lại cười nói:
“Mới vừa rồi nói nhiều như vậy, lại không mang theo một câu thô tục, không giống ngươi.”
Hơn nữa còn có vẻ rất có tu dưỡng văn hóa.
“Đệt! Ở trong lòng ngươi, ta chính là hạng người tố chất thấp kém thô kệch không thôi kia sao?” Jenna oán hận mắng một câu, đi về phía phòng nghỉ, chuẩn bị cho ca khúc tiếp theo.
Lumian ngồi trở lại quầy bar suy nghĩ về một vấn đề khác:
Xế chiều ngày mai hắn phải đi làm điều trị tâm lý, mà Lewis Lund có thể xuất hiện vào bất cứ một khoảng thời gian nào trong chủ nhật.
Đến lúc đó, bỏ lỡ thì phải làm sao?
Phản ứng đầu tiên của Lumian là viết thư cho quý cô pháp sư, nhờ nàng hỏi thăm bác sĩ tâm lý quý cô Susie xem có thể lùi thời gian điều trị xuống một ngày không, nhưng cảm thấy trạng thái của bản thân mình trong hai ngày nay không được ổn định lắm, nếu như lại trễ tái khám, sau đó có lẽ sẽ ăn thiệt thòi lớn trong quá trình lần theo Lewis Lund.
Phải biết rằng, cho dù phu nhân Puares không hoàn toàn tương đương Dạ phu nhân, nhưng cũng không phải Lumian hiện giờ có thể đối đầu chính diện, mục đích chủ yếu của hắn vẫn là tìm tới người sống sót của thôn Cordu này, trò chuyện một chút với nàng.
Đối với phu nhân Puares, Lumian không có thù hận quá nhiều, mặc dù nàng cũng tín ngưỡng Tà Thần, làm một chút chuyện ở thôn Cordu, nhưng nhìn trước mắt, suy cho cùng không phải là hung thủ tạo ra vụ tai họa kia – một khoảng thời gian trước nghi thức, nàng đã bị ép nhanh chóng rời đi.
Người khác tín ngưỡng cái gì, Lumian không xen vào, cũng không định quản.
Cho nên, nếu như trạng thái của hắn không ổn định, làm ra hành động nào đó quá khích, kích thích mâu thuẫn với phu nhân Puares, trở thành kẻ địch của nàng, như vậy ngược lại sẽ trở nên cực kỳ phiền toái, thậm chí khả năng để cho hắn chôn vùi sinh mệnh.
Về phần mâu thuẫn với băng đảng Stinger, vấn đề của Nguyệt phu nhân không phải là chuyện của Dạ phu nhân.
Suy nghĩ một phen, Lumian định tìm kiếm giúp đỡ thay thế mình ngồi chờ Lewis Lund, cũng theo dõi hắn, tìm ra chỗ ở của hắn ở Trier.
“Người không có năng lực phi phàm không cần cân nhắc đến, vốn không theo dõi được.”
“Lựa chọn trước mắt có hai người, một là tên buôn bán tin tức Anthony Roseau, hắn giống như là người phi phàm của con đường bác sĩ tâm lý, có đầy đủ năng lực theo dõi, hơn nữa hắn đã tiếp nhận ủy thác của ta, thu tiền đặt cọc của ta, biết rõ ta muốn tìm Lewis Lund, theo dõi đối phương cũng xác định tung tích coi như trong nhiệm vụ, thật sự không được, ta lại thêm chút tiền.”
“Hai là Franck, nàng và Aurora cùng thuộc về hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xù, biết thân phận chân thật của ta, biểu hiện ra tình cảm chiếu cố nhất định, ở một mức độ nào đó đáng giá để tín nhiệm, ừm, nàng còn nợ ta một món nợ ân tình nữa, thực lực của nàng cũng đủ để theo dõi Lewis Lund, thậm chí còn có thể nửa đường khống chế hắn… “
Trong dòng suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Lumian đứng lên, đi lên đến phòng ngủ ở trên tầng hai, từ cửa sổ rời khỏi sàn nhảy Brise.
Bên ngoài phòng 305 ở khách sạn Golden Rooster.
Lumian gõ cánh cửa gỗ kia.
“Mời vào.” Giọng nói mang theo âm điệu bờ biển phía Tây của Anthony Roseau truyền ra.
Kèm theo câu trả lời này chính là cửa phòng chậm chạp rộng mở ra đằng sau.
Người buôn bán tin tức kia lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Lumian.
Hắn mập ra, trên khuôn mặt bóng loáng giống như mới vừa được dọn dẹp sạch sẽ, toàn thân có vẻ càng thêm chất phác.
Lúc này hắn mặc đồng phục công nhân màu lam xám, giống như cả ngày đều ở trong khu chợ và phía Nam khu vườn bách thảo.
“Ta nhìn thấy tờ giấy ngươi lưu lại.” Anthony Roseau sờ lên mái tóc màu vàng với đường chân tóc đã lùi về sau không ít: “Ta vẫn luôn canh chừng đại lộ khu chợ.”
Lumian chưa xuất hiện loại bất an khó nói nên lời kia, liếc mắt nhìn hai phía, nói thẳng ra:
“Từ hai rưỡi đến năm giờ chiều mai ta có việc khác, nếu như ngươi phát hiện ra mục tiêu trong khoảng thời gian này, không cần tới nói cho ta biết, cứ theo dõi tiếp, khóa chặt chỗ hắn ở.”