Franck hơi thương hại gật đầu, tỏ vẻ có thể hiểu được.
Nàng chủ động đề nghị:
“Có cần ta tìm giúp ngươi bác sĩ tâm lý chân chính không, loại có năng lực phi phàm ấy?”
“Bác sĩ tâm lý của ta chính là như vậy.” Lumian không hề giấu giếm.
Nghĩ đến em trai của Muggle còn có một tụ hội thần bí học khác, Franck không hỏi đến cùng nữa.
Lumian lại nhắc đến đặc điểm của ác ôn và người làm vườn, cùng với tồn tại của Anthony Roseau, cũng miêu tả dung mạo của hắn, để miễn cho Franck hiểu lầm hắn thành kẻ giúp đỡ của Lewis Lund, phát sinh xung đột không cần thiết.
Dặn dò xong chuyện này, hắn đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Nếu như ngươi đã đến, bằng không tiện thể chỉ bảo chút tri thức thần bí học?” Franck cảm thấy buồn cười đi theo.
“Đêm nay Lewis Lund cũng có khả năng xuất hiện.” Lumian chỉ mong mau chóng chạy về sàn nhảy Brise.
Đúng lúc này, hắn và Franck đồng thời nhìn ra cửa.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng theo cầu thang đi đến, đứng ở đó.
Franck liếc nhìn xuống mắt mèo từ xa, vẻ mặt đột nhiên trở nên cổ quái.
Nàng hạ thấp giọng nói với Lumian:
“Jenna!”
Dưới cửa sổ mở ra của phòng 601, Lumian tay không leo xuống, mượn nhờ phần lõm, bức tượng và đường ống ở bên ngoài tường nhà, từng tầng một đến gần mặt đất, giống như trượt xuống dốc, chuẩn xác lại ổn định.
Rất nhanh, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, rơi xuống bên rìa phố áo khoác trắng. Hắn thấp giọng lẩm bẩm nói:
“Vì sao lại phải để cho ta leo từ trên tầng sáu xuống chứ? Ta lại không làm chuyện gì cả!”
Lumian oán trách một câu, lóe vào trong bóng tối bên đường, đi về phía đại lộ khu chợ.
Trong phòng 601.
Franck quay đầu liếc nhìn cửa sổ đang nhẹ nhàng đu đưa, chỉnh lại váy ngủ bằng lụa bên dưới, nở nụ cười nhìn về phía cửa phòng đang chậm chạp mở ra.
Jenna mặc váy dài màu đỏ khảm sequin thu hồi chìa khóa dự bị Franck cho nàng, bước vào phòng trọ.
“Sao hôm nay lại sớm như vậy?” Franck chặn giữa chừng tầm mắt Jenna đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghi ngờ dò hỏi.
Jenna thở dài nói:
“Trong nhà tay đàn ghi ta của dàn nhạc xảy ra chuyện, mặc dù không ảnh hưởng đến chuyện ta ca hát, nhưng tâm tình của mọi người đều không quá tốt, quản lý sàn nhảy tên là René kia để cho ta kết thúc sớm một chút, đổi chủ đề đêm nay thành khiêu vũ đối mặt.”
Khiêu vũ đối mặt của khu chợ không hề giống với kiểu chính quy, nam nữ ôm nhau trong sàn nhảy chỉ có một chút tia sáng lờ mờ, ngươi ma sát ta, ta ma sát ngươi, tương đối kích thích, sàn nhảy không đủ số lượng gái nhảy hoàn toàn không thể tiến hành loại khiêu vũ này.
“Có chuyện gì vậy?” Franck cố gắng tìm kiếm chủ đề, tính nhẩm thời gian Lumian cần đến để leo xuống đến tầng một.
Trong quá trình này, nàng thầm oán một câu:
Vì sao em trai của Muggle lại là thợ săn chứ không phải thích khách, nếu như là thích khách, có thể trực tiếp nhảy từ tầng sáu xuống, rơi xuống đất giống như lông chim!
Jenna thuật lại một lần chuyện thành viên dàn nhạc kia gặp phải, cuối cùng nói:
“Má nó, vì sao người bất hạnh chắc chắn sẽ có càng nhiều bất hạnh chứ?”
“Ừm, mặc dù kết thúc sớm hơn bình thường, nhưng cũng rất trễ rồi, về nhà quá phiền phức, nên ta vẫn đến chỗ ngươi ngủ.”
Chỗ ở của Jenna cách xa đại lộ khu chợ, khi biểu diễn ở sàn nhảy đến đêm đã khuya đều lựa chọn ngủ ở chỗ Franck, nàng thậm chí còn có một chiếc chìa khóa dự phòng.
Nhà kho… công nhân bốc vác… liên tưởng đến báo cáo lại của thuộc hạ, Franck đại khái đoán được là chuyện của Chuột Christo kia ảnh hưởng.
Nàng vừa thở dài vì vẫn có người vô tội mất đi người thân, vừa cảm khái trong lòng một câu:
“007, hiệu suất của anh zai thật cao đó, mãi đêm khuya hôm qua ta mới chọc chuyện về người trong gương cho hắn, trước chạng vạng tối đêm nay người phi phàm chính phủ đã xử lý khác thường.”
Một người đàn ông có danh hiệu 007 trong hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xù là một thành viên tổ chức chính phủ nào đó ở Trier, hình như chức vụ không hề thấp, mà Franck có nhiều phương thức liên lạc bí mật của đồng bạn trong hội nghiên cứu đang ở Trier, thỉnh thoảng còn sẽ tổ chức tụ hội ngầm.
Đương nhiên, Franck cũng không cảm thấy chuyện liên quan đến người trong gương sẽ kết thúc như vậy, bởi vì thế giới trong gương đặc thù kia vẫn còn, vật phẩm do Gardner Martin để cho mang vào Trier vẫn còn, tấm gương bạc kiểu cổ điển trong tay nàng vẫn còn, không trừ tận gốc mấy thứ này, chỉ là giải quyết vấn đề tạm thời, không biết khi nào trong tương lai sẽ bộc phát khác thường tương tự.
Đối với tấm gương bạc kiểu cổ điển có thể tiến vào thế giới trong gương đặc thù kia, thái độ của Franck là vừa cẩn thận đề phòng, vừa chăm chú nghiên cứu – có lẽ ở trong đó cất giấu bí mật nào đó của con đường ma nữ.
“Tại sao ngươi lại không nói chuyện?” Jenna chìa tay phải ra, quơ quơ trước mặt Franck.