Franck phục hồi tinh thần lại, khẽ thở dài một tiếng:
“Sau khi nghe ngươi nói đến cảnh ngộ bất hạnh, ta cũng hơi bi thương.”
Chính vì không muốn đối mặt với đau khổ của rất nhiều người vô tội, nàng mới nghe theo lời đề nghị của Lumian, ‘giao’ chuyện này cho phía chính phủ xử lý.
Jenna vòng qua Franck, đi vào phòng cho khách, định thay một bộ quần áo thoải mái dễ chịu.
Nàng liếc mắt qua, trông thấy cửa sổ trong phòng khách mở ra, gió đêm hơi lạnh xoạt xoạt tiến vào.
“Mới vừa rồi hơi buồn bực.” Franck vội vàng tung ra lý do đã chuẩn bị trước.
Jenna nghi ngờ liếc nhìn nàng:
“Chuyện này có gì cần phải giải thích?”
Khụ… Franck thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình.
Còn may, Jenna không suy nghĩ nhiều, tiến vào phòng cho khách, ôm áo ngủ và quần ngủ đi vào trong phòng vệ sinh.
…
Sau khi Lumian trở về đại lộ khu chợ, đầu tiên đi dạo một vòng ở gần số 126 nhà Bò Cạp Đen Roger, hỏi thăm bốn tay chân băng đảng xã hội đen rời xa khu vực mục tiêu đang giả dạng thành kẻ thang lang, ngồi dựa vào phương hướng khác nhau, hứa hẹn đến thứ hai phát cho mỗi người 100 pelkin.
Đêm nay, hắn ngủ ở trong sàn nhảy Brise, rất không yên ổn, thỉnh thoảng bừng tỉnh, lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ, hy vọng có thể phát hiện ra tiếng bước chân dồn dập.
Đợi đến hừng đông, hắn ăn điểm tâm ở trong quán cà phê xong, đọc báo chí một phen, Lewis đi từ dưới tầng một lên, sát đến bên tai hắn nói:
“Thủ lĩnh, cảnh ty Everett mời ngươi mười giờ đến quán cà phê Valia ở đối diện tổng cục cảnh sát uống nước.”
Vị cảnh ty kia muốn gặp ta thủ lĩnh mới nhậm chức của băng đảng Savoie này một lần? Có kính nhìn trộm trong tay, Lumian khá bình tĩnh.
Hắn hỏi Lewis: “Còn có những ai?”
“Rất nhiều.” Lewis hạ thấp giọng nói: “Nghe nói tất cả thủ lĩnh bang phái ở khu chợ đều sẽ đi, hôm nay chính thức bắt đầu bỏ phiếu. Toàn bộ bỏ phiếu tuyển cử sẽ kéo dài trong ba ngày.”
Như vậy à… Xem ra không để cho bọn ta phá hư tuyển cử quốc hội… Không rõ vài vị kia của băng đảng Stinger có đi không?
Lumian khẽ gật đầu, vào lúc 9 giờ 15 phút đã rời khỏi sàn nhảy Brise, quay trở về khách sạn Golden Rooster.
Trong phòng 207, hắn đeo kính nhìn trộm lên, một lần nữa cảm nhận cảm giác rơi từ trên cao xuống kia, đầu dưới chân trên, cảm giác choáng váng mãnh liệt vì chui vào trong lòng đất.
Chịu đựng kích thích nôn khan, Lumian lấy ra một tấm gương và tất cả đồ trang điểm, bắt đầu bận rộn.
Hắn không thay đổi quá khoa trương, chỉ tô thô lông mày, độn xương gò má, tăng thêm tạo khối, để cho người ta theo bản năng tin tưởng đây là Shire, chứ không phải liên tưởng đến người nào khác.
Mới vừa trang điểm xong, Lumian lập tức lật ngược tấm gương lại, thậm chí không dám nhìn vào cửa sổ thủy tinh.
Khi sắp đến 10 giờ, hắn đến quán cà phê Valia, được người phục vụ dẫn vào trong một phòng bao.
Hắn mới vừa đi vào, đã nhìn thấy mấy người quen, có Nam tước Brinell mặc bộ vest đội mũ dạ cầm tẩu thuốc, có Franck mặc quần dài đi giày đỏ phối với áo sơ mi nữ, có Người Khổng Lồ Simon thân hình cao lớn và Bàn Tay Máu Blake càng giống thương nhân hơn.
Travis Everett mặc đồng phục màu đen ngồi ở ghế sofa đơn đứng đầu nhìn thấy Lumian đi vào, cười đứng lên:
“Ngươi là Shire sao?”
“Đúng vậy, cảnh ty Everett.” Lumian lễ phép đáp lại.
Nhóm người Franck và Nam tước Brinell đứng dậy theo Travis Everett cùng nhau nhìn về phía Lumian, dù ít dù nhiều đều lộ ra vẻ nghi ngờ.
Franck chợt bừng tỉnh hiểu ra, thu hồi ánh mắt từ trên mái tóc trong vàng mang đen về, nhóm người Nam tước Brinell, Người Khổng Lồ Simon thì dần dần ‘nhận ra’ đây là Shire.
Cảnh ty Everett đẩy kính đen mang trên sống mũi, con mắt màu xanh lam mang theo ý cười nói:
“Mới đến khu chợ chưa được ba tuần đã tiếp quản sàn nhảy Brise, hơn nữa còn trẻ như vậy, thật sự ưu tú.”
“Haizzz, một tháng này, khu chợ không yên ổn gì cả.”
Hắn nửa khen nửa gõ Lumian một câu, vỗ một chiếc ghế bành ở bên cạnh nói;
“Nào, ngồi ở đây.”
“Ta giới thiệu cho ngươi những người khác.”
Chờ Lumian đứng ở bên cạnh hắn, Everett chỉ vào một người đàn ông trung niên ở bên kia bàn trà nói:
“Roger, có lẽ ngươi cũng không xa lạ gì nhỉ?”
Bò Cạp Đen Roger? Lumian đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên kia:
Hắn mặc một bộ vest, tóc đen chải chỉnh tề ra đằng sau, khuôn mặt hơi dữ tợn, tròng mắt màu xanh lam giống như biển lớn sâu thẳm.
“Lần đầu tiên gặp.” Lumian cười trả lời, chỉ cảm thấy ánh mắt Bò Cạp Đen nhìn mình lạnh như băng lạ thường.
Everett lại giới thiệu hai người ngồi hai bên trái phải Roger:
“Harman, Castina.”
Khi Lumian vừa tiến vào phòng bao, ngoại trừ trông thấy mấy người kia của băng đảng Savoie ra, cũng chỉ chú ý đến Harman, bởi vì hắn có một cái đầu trọc vô cùng thu hút ánh nhìn, sáng đến Lumian phải tránh ánh mắt đi, sợ soi sáng ra bóng dáng của mình sau trang điểm.