“Chỉ có chút ít như vậy?” Lumian thất vọng không phải vì chỉ tìm được ít tiền, mà là không phát hiện ra vật phẩm có liên quan đến sức mạnh siêu phàm.
Nếu như không phải vì vật phẩm này, hắn đâu đến mức rảnh rỗi liều mạng ngươi chết ta sống với con quái vật như vậy chứ?
Nếu như không phải nhờ vào bản thân có đặc thù nhất định ở cảnh trong mơ, hiện giờ hắn đã trở thành đồ ăn của đối phương.
Lumian chống đỡ thân thể lên, nhìn cái đầu của con quái vật có súng săn đang lăn ở bên cạnh, cầu nguyện thứ mình muốn tìm ở đó.
Đúng vào lúc này, hắn nhìn thấy bên ngoài thân thể con quái vật tràn đầy tổn thương xuyên qua có một tia sáng màu đỏ thẫm lóe ra.
Chúng nó giống như đom đóm, lấy tư thái không thể ngăn cản thong thả bay về cùng một chỗ.
Lumian nhìn không chớp mắt, trong lòng dần dần nổi lên cảm xúc vui sướng:
Hiện tượng này tuyệt đối có liên quan chặt chẽ với sức mạnh siêu phàm!
Không bao lâu sau, chỗ ngực con quái vật xuất hiện một mảnh đỏ thẫm sền sệt, xung quanh không còn điểm sáng nào khác phân tán ra nữa.
Lumian cẩn thận khom lưng xuống, giơ tay chụp vào thứ kia.
Thứ này thật trơn, hắn làm rớt hai lần mới thành công cầm lấy, đặt nó ở trong lòng bàn tay áng chừng một phen.
Thật nhẹ, có cảm nhận và co giãn nhất định, mặt ngoài vô cùng bóng loáng…
“Thứ này rốt cuộc là gì vậy?” Lumian lại nhận ra trên thần bí học mình là kẻ thất học chân chính về ý nghĩa.
Trong thì thầm không tiếng động, hắn mơ hồ ngửi được mùi máu tản ra từ trên món đồ màu đỏ thẫm kỳ quái này, còn bản thân nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, có một vẻ tàn bạo khó có thể diễn tả được bằng lời phát sinh trong cơ thể.
Có trong một nháy mắt như vậy, Lumian định nâng rìu lên, chém thi thể con quái vật kia vài nhát, để phát tiết cảm xúc thô bạo ở trong lòng.
Còn may, Aurora luôn cường điệu việc truy tìm sức mạnh siêu phàm là một chuyện thật nguy hiểm, hắn có dự phòng với nó, vẫn luôn theo dõi tình trạng của bản thân, không vì vui sướng mà thả lỏng cảnh giác, đã phát hiện không đúng trước tiên.
“Nó sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của ta?” Lumian ném món đồ màu đỏ thẫm kia vào trong túi vải đã tìm được từ trên người con quái vật.
Đôi bên vừa mất đi tiếp xúc trực tiếp, hắn lập tức tìm về được bình tĩnh sau trận chiến đấu liều chết và một chút hưng phấn còn chưa bình ổn hoàn toàn.
Thân thể của hắn vẫn còn tồn tại một chút sợ run.
“Quả nhiên!” Sau khi Lumian khôi phục lại bình thường, mừng rỡ nói nhỏ một câu.
Hắn lập tức buộc chặt cái túi kia lại, treo lên trên thắt lưng.
Ngẫm nghĩ, Lumian lại gỡ cái túi xuống, nhét nó vào trong túi áo jacket làm bằng da.
Như vậy sẽ không dễ dàng bị mất, càng khiến cho hắn có cảm giác an toàn!
Theo cởi quần áo ra, quyển sách sau lưng Lumian mất đi cố định, bịch rơi xuống.
Ngoài mặt nó đã gồ ghề, tổng thể rách tung tóe.
Đây là “Quyển sách đào tạo mô phỏng kỳ thi tuyển sinh thống nhất vào đại học”, bìa nó vốn mềm mại, khổ sách thật lớn, có thể dùng làm tầng bảo vệ bên ngoài và lấp đầy chỗ trống.
Hôm nay, vào thời khắc mấu chốt nó đã cản một phát đạn súng săn cho Lumian.
Đương nhiên, đây không phải là công lao của riêng một quyển sách.
Lumian nhặt quyển sách bài tập lên, đi trở về bên cạnh thi thể con quái vật, ha ha cười nói với con mồi đã chết:
“Xem đi, tri thức quả thật tương đương với sức mạnh!”
Nói xong câu này, hắn định thuận thế ném quyển sách bài tập lên trên mặt con quái vật, nhưng nghĩ đến quyển sách này là do chị gái đã tiêu tốn không ít tâm huyết biên soạn thành, hắn lại tiếc.
Hắn trở tay nhét quyển sách bài tập vào trong thắt lưng, cúi người xuống, kéo xác con quái vật đến bên cạnh hố bẫy, ném vào trong đó, sau đó hắn lại đá cái đầu của con quái vật xuống.
Dọn dẹp sơ qua chiến trường, Lumian cố nén đau đớn và khó chịu, cầm lấy rìu, câ súng săn đã không còn đạn và xiên thép, xẻng của mình lùi ra khỏi nơi hoang dã.
Hắn vừa đi vừa chú ý ra đằng sau, không dám sơ ý chút nào.
Cuối cùng, hắn xuyên qua nơi hoang dã, trở lại trong nhà mình, lên tầng hai, vào phòng ngủ.
Mãi cho đến lúc này, Lumian mới chân chính trầm tĩnh lại, đau đớn trên thân thể, khó chịu rõ ràng và mỏi mệt mãnh liệt đồng thời bùng nổ.
Hắn ngồi ở bên giường, hòa hoãn một trận rồi mới tìm được một chút lực hành động, nhưng hắn không vội vã đi vào giấc ngủ rời đi mà cởi quần áo ra, cất kỹ quyển sách, đi đến trước tấm gương toàn thân ở trên tủ quần áo kiểm tra vết thương.
Cổ hắn đã sưng lên cao cao, trong xanh đen lộ ra năm dấu ngón tay màu máu, sau lưng hắn nhiều thêm từng cục tụ huyết rõ ràng, về phần trầy da rất nhỏ, thâm tím, bầm dập, tạm thời khó có thể đếm rõ.
“Thậm chí có phần nội thương như Aurora đã nói, không biết lần sau tiến vào có phải trực tiếp khôi phục lại không?” Lumian không nhịn được hồi tưởng lại trận chiến đấu trước đó, làm ra một đánh giá đối với biểu hiện của mình: “Thất bại, nhưng chênh lệch không xa.”