Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 49 - Chương 49 - Thu Hoạch (2)

Chương 49 - Thu hoạch (2)
Chương 49 - Thu hoạch (2)

Thật ra, nửa đầu của chiến đấu, hắn có thể đánh giá cho mình điểm cao chút, bởi vì không chỉ lợi dụng đầy đủ nhược điểm chỉ số thông minh không tính là cao của con quái vật, còn thành công dẫn đường cho nó bước vào hố bẫy thứ hai, hơn nữa thực hiện nghiêm túc theo kế hoạch trước đó, hoàn mỹ dây dưa với mục tiêu hồi lâu, dây dưa nó đến trạng thái vết thương sắp triệt để bùng nổ, điểm thiếu sót duy nhất là hắn thiếu kinh nghiệm, lựa chọn dùng xiên thép đi chọc con quái vật ở dưới hố bẫy chứ không phải tìm tảng đá tương đối có sức nặng trực tiếp ném vào bên trong.

Đến đoạn sau của chiến đấu, vui sướng vì đến gần thắng lợi, cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu không đủ và coi thường chỉ số thông minh của con quái vật khiến cho hắn bị con quái vật lừa, suýt chút nữa bị giết chết.

Biểu hiện như vậy chắc chắn thất bại, may mắn là trước đó hắn đã thành công khiến cho con quái vật đến cực hạn, không thể nhanh chóng giết chết hắn, cho hắn cơ hội hoàn thành minh tưởng, triệu hồi đặc thù.

Nói một cách thẳng thắn, Lumian hoàn toàn không ngờ đặc thù kia lại có tác dụng lớn đến như vậy, khiến cho quái vật rơi vào trong sợ hãi không thể tự kiềm chế, kể cả bị người công kích đều không tránh đi.

Hắn vốn còn lo lắng trạng thái gần chết khi triệu hồi đặc thù mang đến sẽ khiến cho kẻ địch thoải mái giải quyết bản thân.

“Thật sự rất đặc thù, cũng thật mạnh…” Trong than thở, Lumian đột nhiên sinh ra một ý nghĩ.

Sở dĩ những con quái vật trong đống đổ nát không vào nhà mình, biến nơi đây thành khu an toàn là bởi vì bên trong nhà còn có một tồn tại càng khủng bố hơn, ví dụ như chủ nhân của âm thanh thần bí mình đã nghe thấy khi triệu hồi đặc thù.

Shhh, nghĩ đến đây, Lumian không nhịn được há hốc miệng.

Phản ứng theo bản năng của hắn là phải khẩn trương đi điều tra từng góc trong nhà, tìm ra thứ khủng bố kia, nhưng lại nhanh chóng bỏ đi ý niệm này.

Người kể cả quái vật có súng săn đều không đánh lại, vẫn không nên đi trêu chọc đến vật khủng bố đã hù sợ quái vật có súng săn đến không dám đánh lại!

Nếu như trong nhà hoàn toàn yên ổn, vậy không cần đi vạch trần lớp màn che, cố gắng duy trì trạng thái căn nhà an toàn trước mắt.

Có thể như vậy được ngày nào hay ngày đó.

Về phần nguy hiểm sau này, chờ về sau lại đối mặt.

“Không, không phải về sau, là sau khi ta trở thành người phi phàm cũng đã mạnh đến trình độ nhất định.” Lumian ném ánh mắt lên trên cái túi vải đang cầm bên tay trái.

Cho dù để trần nửa người trên kiểm tra vết thương ở trước gương, hắn cũng không muốn suối nguồn sức mạnh siêu phàm mình thật vất vả mới đạt được rời xa khỏi khống chế của mình.

“Thứ đồ này phải dùng như thế nào?” Lumian mở túi vải ra, nhìn đống màu đỏ thẫm kia.

Nó nằm lẳng lặng ở dưới đáy túi vải, hình thể bản thân không tính là rất cố định, nhưng lại rõ ràng không có sức sống.

Lumian thiếu thốn tri thức về thần bí học tạm thời không biết nên trực tiếp ăn hay cử hành nghi thức để dung hợp thứ màu đỏ thẫm kia với mình, hoặc hiến tế nó cho tồn tại bí mật đó.

Hai biện pháp đằng sau là do hắn nhìn đọc tạp chí “Mạng che mặt giấu kín” nên mới có thể nghĩ ra được, nếu như đổi lại là trước kia, hắn chỉ có thể nặn ra được một từ đơn:

“Ăn!”

Lumian không vội vã quyết định, định tìm cô gái thần bí ở trong quán rượu kia cố vấn một chút trước.

Hắn cảm thấy đối phương sẽ chỉ điểm cho mình nên lợi dụng đống đỏ thẫm kia để thu được sức mạnh siêu phàm như thế nào.

Tuy rằng hắn không rõ vì sao đối phương lại bằng lòng làm như vậy, nhưng hắn có trực giác như thế.

Nếu như thật sự không được, hắn còn có thể nói chuyện với chị gái.

Động tác không dứt khoát mặc quần áo, Lumian nhét cả đống đỏ thẫm và tất cả tiền thu được vào trong túi.

Làm xong tất cả, hắn nằm lên giường.

Mỏi mệt mãnh liệt vọt tới, cổ run rẩy, đau đớn ở đằng sau lưng cùng với khó chịu trên cơ thể khiến cho hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi Lumian tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài đã xuyên qua rèm cửa sổ chiếu rọi cả căn phòng sáng rực lên.

Hắn thong thả ngồi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân đều thật đau nhức, giống như bị người hung hăng đánh cho một trận ở trong giấc mơ.

Thật sự bị hung hăng đánh cho một trận… Vết thương ở trong mơ thật sự phản ứng đến hiện tại, nhưng có yếu bớt rõ ràng… Lumian thử làm động tác nào đó, trừ bỏ cơ bắp tương đối đau nhức ra, không có cảm giác ảnh hưởng gì khác.

Điều này khiến cho hắn yên tâm.

Tiếp theo, hắn móc từng cái túi ra.

“Không có… không có!” Lumian không thể lấy đống đỏ thẫm kia ra.

Điều này khiến cho vẻ mặt hắn nặng nề, chân mày cau lại, không biết nên làm cái gì.

Vật phẩm có dính dáng đến sức mạnh siêu phàm, đống đỏ thẫm kia chưa hề theo hắn đi đến hiện thực, việc này có phần không giống với cách nói của cô gái thần bí ở trong quán rượu lâu năm kia!

Bình Luận (0)
Comment