“Đã làm xong, ngày mai tỷ lệ lớn sẽ có hành động.” Nàng nói với Lumian, sau đó hỏi một câu: “Ngươi không lo lắng trên đường Charlie đi đến nhà thờ St. Robert sẽ gặp chuyện gì ngoài ý muốn sao? Vào đêm khuya yên tĩnh, dọc đường cũng có thể gặp phải ác linh.”
Nhà thờ St. Robert là Thánh đường Giám mục ở khu chợ người thành thật của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng, gần ga tàu hơi nước Suchite, nghĩa trang thuộc về nó vốn ở trước mặt sàn nhảy Brise.
Lumian đã sớm có chủ ý:
“Ta định đợi sau khi sàn nhảy Brise đóng cửa, âm thầm đi theo hắn đến nhà thờ.”
“Ta đi cùng với ngươi.” Franck đột nhiên nhíu mày lại, nhìn sang Lumian nói: “Charlie ở trong sàn nhảy sẽ không bị tấn công sao? Ác linh nào đó sẽ không để ý đến xung quanh có người nào khác hay không, có bao nhiêu người.”
Bởi vì trong mấy lần trước khi Suzanne Matisse xuất hiện đều không ảnh hưởng đến người khác, do đó Lumian theo bản năng cảm thấy nàng sẽ tránh nơi nhiều người, mà người ở sàn nhảy đông đúc hơn khách sạn nhiều.
Sau khi được Franck nhắc nhở như vậy, hắn sợ hãi kinh ngạc, trầm giọng nói:
“Hiện giờ chúng ta sẽ chạy về sàn nhảy!”
Sàn nhảy Brise.
Lumian nhìn quanh một vòng trong ánh đèn hơi tối, nhưng lại không tìm được Charlie.
Điều này khiến trong lòng hắn trầm xuống, vội vàng vẫy tay kêu Lewis và Sakota đến.
“Thủ lĩnh, có chuyện gì sao?” Lewis hơi lo lắng hỏi.
Hắn cho rằng thủ lĩnh không vừa lòng với một tình huống nào đó của sàn nhảy trước mắt.
Ánh mắt của Lumian quét qua từng người phục vụ mặc áo gile thắt nơ, lấy giọng điệu nói chuyện phiếm hỏi:
“Charlie đâu? Ta có chút việc tìm hắn.”
Lewis lập tức trừng lớn mắt, ngạc nhiên bật thốt lên:
“Thủ lĩnh, mới vừa rồi không phải Charlie đi theo ngươi ra ngoài sao?”
Ta? Charlie đi theo ta ra ngoài? Đồng tử của Lumian chợt co rút lại, giống như nhận lấy tia sáng quá mạnh.
Hắn trầm giọng hỏi:
“Khi nào?”
Lewis hồi tưởng lại một chút, nghi ngờ nhìn Lumian nói:
“Không đến năm phút trước.”
Tầm mắt của Lumian rơi xuống trên người Sakota, phát hiện thuộc hạ trầm mặc ít lời, tương đối có thể tin tưởng hơn này cũng tỏ vẻ ngơ ngác.
Năm phút trước? Ta đi đến phố áo khoác trắng đã trên nửa tiếng, hơn nữa, trước đó khi ta rời khỏi sàn nhảy là lấy thân phận ma men sau khi ngụy trang, Charlie không thể nào rời đi theo ta… Lumian nhanh chóng loại trừ khả năng dưới tình huống chính bản thân Charlie không biết rõ đã đi theo mình rời khỏi sàn nhảy.
Chuyện này càng trở nên quỷ dị!
Kết hợp với vận thế trong đỏ mang đen của Charlie, tỷ lệ hắn gặp phải nguy hiểm gần như đạt đến trăm phần trăm!
Lumian kiềm chế lại đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, nói với Lewis và Sakota:
“Hẳn là có người ngụy trang thành ta, nhưng ta không rõ hắn tìm Charlie định làm gì.”
“Không thể nào…” Lewis bật thốt lên.
Vài phút trước đó, hắn và Sakota đều đã chào hỏi thủ lĩnh, người kia không thể nào là giả!
Lewis còn chưa dứt lời, đã bị Lumian lạnh lùng liếc mắt, lập tức thay đổi lập trường, ngập ngừng nói:
“Cũng có thể, có thể thật là giả.”
Lumian chưa hề rối rắm vấn đề này, ngược lại hỏi:
“Khi Charlie rời khỏi sàn nhảy có thay đổi quần áo không?”
Dựa theo quy củ của sàn nhảy Brise, mỗi một người phục vụ, bartender, đầu bếp, phụ bếp đều có thể lĩnh hai bộ đồng phục, nhưng không thể mang ra khỏi sàn nhảy, chỉ có thể đặt ở trong phòng thay quần áo ở tầng một.
Chuyện này là do môi trường văn hóa của khu chợ tạo thành, bất cứ lúc nào những bartender và người phục vụ này khả năng vì bản thân hoặc người nhà bị phá sản do mấy chuyện như cờ bạc nợ nần, say rượu, sinh bệnh vân vân nên có thể bị ép rời khỏi nơi đây, nếu như bọn họ mang đồng phục về nhà, trước khi rời đi nhất định sẽ mang mấy thứ này đến hiệu cầm đồ để cầm cố, đổi lấy một khoản tiền mặt, sẽ không hề quan tâm đến chuyện sàn nhảy Brise các ngươi có phải thuộc về băng đảng xã hội đen hay không.
Tương tự vậy, những quán cà phê giá rẻ ở Trier buôn bán cho người nhặt rác, cu li, kẻ lang thang, công nhân tầng dưới chót thường xuyên sử dụng bộ đồ ăn làm từ thiếc, đồng thời sử dụng xích sắt để cố định chúng nó ở trên bàn, chỉ lưu lại không gian hoạt động nhất định, để tránh chúng bị khách hàng âm thầm cầm đi, mang bán.
Quán cà phê tốt một chút cũng có phiền não của bản thân, vì thể diện, bọn họ có khuynh hướng sử dụng bộ đồ ăn làm bằng bạc hoặc làm bằng sứ, nhưng có vài vị khách hàng không hề vinh quang gì, vì thế cho nên mỗi ngày sau khi đóng cửa, ông chủ còn phải lần lượt đếm lại bộ đồ ăn, xem có bị thiếu hụt hay không, bình thường còn liên tục dặn dò nhân viên phục vụ chú ý đến chuyện tương tự.
“Không có.” Lewis rất chắc chắn trả lời vấn đề Lumian hỏi.
Hắn vốn định ngăn cản Charlie mặc trang phục của người phục vụ đi ra khỏi sàn nhảy Brise, nhưng bởi vì đối phương rời đi theo thủ lĩnh, nên lý trí ngậm miệng lại.