Khi mỗi một tín đồ muốn cảm ơn hoặc ca ngợi một thánh giả, thiên sứ nào đó, đều có thể mua một ngọn nến từ chỗ giáo sĩ ở bên cạnh bàn dài, đốt chúng nó lên, đặt ở trong đế đèn để không.
Jenna đưa mắt nhìn những ánh nến đang nhẹ nhàng cháy lên kia, dời tầm mắt về phía giáo sĩ đang khoác trường bào màu trắng viền chỉ vàng.
Nàng nhìn thấy có người đàn ông đang mua ngọn nến.
Người đàn ông kia có dáng vẻ chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mái tóc màu vàng được chải thật chỉnh tề, bên trên có rắc ít phấn, ánh mắt còn màu lam hơn hồ nước, nhưng tương đối nhỏ.
Hắn mặc áo sơ mi màu trắng, áo gile màu vàng và áo khoác bằng vải tuýt màu xanh có hai nút áo màu vàng, giống như những nam giới tương đối có thân phận ở Trier này, tồn tại dấu vết trang điểm rõ ràng.
Đợi đến khi người đàn ông này cầm ngọn nến đi về phía đế đèn bỏ không, Jenna mới đi đến gần giáo sĩ mặc trường bào màu trắng viền chỉ vàng, dang hai tay ra nói:
“Ca ngợi Thái Dương!”
“Ca ngợi Thái Dương!” Giáo sĩ kia đáp lại, thái độ ấm áp, nụ cười ấm áp.
Jenna do dự hai giây mới nói:
“Ta muốn một vòng cổ đã được nhận chúc phúc.”
So với mua ngọn nến, đây là hành vi càng thành kính.
Đương nhiên, cũng càng đắt hơn.
Giáo sĩ kia cười càng thêm thân thiết:
“Người chị em, cái này như thế nào?”
Hắn lấy một cái vòng cổ treo hình chim hút mật được làm từ vàng ở trong các ngọn nến màu trắng còn chưa bán ra kia.
Chỗ ánh mắt của chim hút mật còn được khảm hai viên đá quý màu đỏ hoa hồng.
Giống như xưng hô người anh em giữa các nam tín đồ, người của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng thích gọi nữ tín đồ là người chị em, vài nữ tu sĩ nào đó còn tập hợp thành hội chín chị em, là đồng minh với hội anh em nhỏ.
Jenna tin tưởng từ trực giác thứ này chắc chắn rất đắt, giống như nghe thấy ví tiền của mình đang khóc thút thít.
Trải qua lựa chọn cẩn thận, cuối cùng nàng mua một bùa hộ mệnh chỉ có thánh huy thái dương cỡ nhỏ tương đối mộc mạc.
Món đồ này tiêu tốn của nàng trọn 30 pelkin, khiến cho nàng đau lòng không thôi.
Tuy rằng ở trong nhóm ca sĩ ngầm của khu chợ thì nàng coi như kiếm được tương đối nhiều, nhưng nàng bắt đầu nhận được hâm mộ chỉ là chuyện trong vòng một tháng này thôi, số tiền kiếm được lúc trước chỉ có thể để cho nàng trả được tiền thuê nhà, lấp đầy bụng, mua quần áo và công cụ trang điểm biểu diễn vân vân dưới tình huống không xin tiền từ trong nhà.
Cho dù hiện giờ một tháng nàng có thể có thu nhập gần 300 pelkin, hơn nữa còn dưới tình huống kiêm chức, nàng cũng không cảm thấy kinh tế trở nên dư dả, bởi vì nàng còn phải tích cóp học phí cho sang năm, không để cho mẹ quan tâm, còn muốn hỗ trợ gánh vác một phần nợ nần trong nhà.
Sau khi đeo bùa hộ mệnh kia lên, Jenna hít vào một hơi, rời khỏi nhà thờ St. Robert, tranh thủ tiến vào rạp hát Vieux Pigeonnier trước chín giờ.
Phòng học của các học nghề diễn viên ở trên tầng hai, nàng đi thẳng lên, đi ngang qua văn phòng giám đốc.
Cửa phòng nơi đó đóng chặt, Maipu Meyer giống như còn chưa đến rạp hát.
Thật sự bỏ chạy rồi? Jenna thu hồi tầm mắt, đi thẳng về phía trước.
Không bao lâu, nàng đi qua phòng nghỉ dành riêng cho nữ chính đang nổi tiếng Charlotte Calvino.
Nơi đây cũng khóa cửa.
Jenna không tiếng động thở hắt ra, ưỡn ngực ngẩng đầu, đi vào phòng học.
Nàng đến tương đối trễ, giáo viên Gaspar của lớp học biểu diễn đầu tiên hôm nay đã đến, đang trả lời một câu hỏi riêng tư của một người học nghề.
Đó là một người đàn ông trung niên trầm ổn, nhưng ở trên sân khấu lại có thể diễn vai tay ăn chơi.
…
Ở chỗ sâu Trier dưới lòng đất, trong một lỗ trống đầy rẫy nhánh cây, dây mây còn sót lại.
Vị trí chính giữa của nơi này lõm xuống dưới, bùn đất lẫn lộn, mơ hồ có thể thấy dấu vết ma sát không biết thông đến nơi đâu.
Angoulême de François đi theo Hồng y đến chỗ này, đứng ở bên cạnh, vẻ mặt hơi khó chịu nhìn chằm chằm tất cả trước mắt.
Lũ chuột dơ bẩn kia lại chuồn đi rồi!
Hắn nhận được Hồng y ra hiệu rút một thanh trường kiếm vàng óng ánh giống như ngưng tụ ra từ tia sáng lại giống như có thực thể từ trên đỉnh đầu con rối máy móc màu xám trắng đang đứng ở bên cạnh.
Thanh trường kiếm kia mới vừa cắm xuống mặt đất, những nhánh cây dây mây hoặc xanh đậm hoặc héo rũ đã bị thiêu đốt toàn bộ lên, nhưng không bốc ra khói đen.
Theo những vật chắn này biến mất, dáng vẻ chân chính của mặt đất, vách tường, trần nhà hiện ra ở trong mắt đám người Angoulême:
Hơn trăm ngàn con rắn trắng nõn lạnh như băng đang quấn quanh với nhau, điên cuồng giao phối; con chuột màu xám nhiều không đếm được đang cắn xé lẫn nhau, không lùi nửa bước, đến chết không rời; đủ loại côn trùng đang liều mạng ăn lá rách và bùn đất, cho đến no căng nổ chính mình…
…