Sau khi phát hiện cảnh sát mặc thường phục lặng yên phong tỏa rạp hát Vieux Pigeonnier, Franck rời khỏi tòa kiến trúc ba tầng màu đỏ gạch này, trốn vào trong một ngõ nhỏ bên cạnh, quan sát tình huống ở trên tầng hai.
Lớp học biểu diễn đầu tiên đã chuẩn bị kết thúc, Jenna phát hiện, Maipu Meyer bình thường thích lượn lờ ở cửa phòng học không xuất hiện.
Vào lúc này, có vài cảnh sát mặc đồng phục màu đen đi vào, cầm danh sách trong tay.
Người cầm đầu kêu ngừng giảng bài, nói với tất cả mọi người ở đây:
“Maipu Meyer được chứng thực là tín đồ tà giáo tội ác, bọn ta cần xác nhận tín ngưỡng của các ngươi.”
Tiếng hút khí, tiếng kinh hô vang lên theo, tình hình lập tức hơi hỗn loạn.
“Yên tĩnh!” Sĩ quan cảnh sát cầm đầu kia gào to một câu: “Người được ta đọc đến tên đi tới đây, ký lên một phần giấy cam đoan, cái này để cho thần chứng nhận, không ai có thể nói dối.”
Xác nhận tín ngưỡng… Trái tim đã nhảy lên đến tận cổ họng của Jenna hạ xuống thấp không ít.
Giáo viên và các học nghề diễn viên ở đây lần lượt tiến lên, nhận giấy cam đoan từ trong tay một cảnh sát trong đó, điền tín ngưỡng của bản thân, ký tên mình lên.
Không bao lâu, Jenna nghe thấy đọc tên của mình:
“Chéria Belo.”
Nàng bước chân trầm ổn đi qua, nhận lấy một phần giấy cam đoan và một cây bút máy hút nước màu đỏ.
Nội dung của giấy cam đoan là
“Ta hứa hẹn, cho đến hôm nay, ta vẫn tín ngưỡng (), chưa từng thay đổi.”
“Người hứa hẹn: ()”
“Công chứng viên: ()”
Jenna theo thứ tự điền Mặt Trời Vĩnh Hằng và Chéria Belo vào trong hai dấu ngoặc đầu tiên, trả giấy cam đoan và bút máy hút nước cho các cảnh sát.
Sau khi tất cả diễn viên và học nghề đều ký xong giấy cam đoan, bọn họ được yêu cầu ở lại trong phòng học, phòng luyện tập này, không thể rời đi, chờ đợi thông báo sau đó.
…
Bên trong phòng giám đốc vốn thuộc về Maipu Meyer, từng tờ giấy cam đoan được tập hợp đến đây.
Vài người phi phàm thuộc quản lý của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng thay phiên nhau cầm lấy một cây bút máy hút nước được làm từ vàng ròng, viết lên D. E ở vị trí công chứng viên. Đây là viết tắt của tên họ.
Mực nước được bọn họ sử dụng giống như có màu đỏ, tươi đẹp như máu.
Sau khi mỗi một tờ giấy cam đoan được điền hoàn chỉnh sẽ nổi lên một tầng tia sáng màu vàng óng ánh, sau đó lập tức trở về bình thường.
Trong quá trình này, thỉnh thoảng sẽ có một tờ giấy cam đoan phát ra ánh sáng màu đỏ khiếp người, nó thường kèm theo tiếng kêu thảm thiết thê lương ở cùng một tầng.
Cho dù diễn viên và học nghề nào đó sử dụng tên giả, cũng là tên giả được bọn họ dùng trong một khoảng thời gian rất dài, được người xung quanh biết rõ, có liên hệ thần bí học tương ứng.
…
Trong phòng 504 ở khách sạn Golden Rooster.
Charlie lăn qua lộn lại không ngủ được, cho dù hắn đã vô cùng mỏi mệt.
Đột nhiên, hắn nghe thấy từng tiếng đập cửa cốc cốc cốc.
“Ai vậy?” Charlie giống như loài chim bị kinh sợ quá mức, soạt đứng lên, cao giọng hỏi.
“Angoulême de François.” Người ngoài cửa có giọng nói trầm thấp, lại có ý tứ khiến cho người ta tin phục cảm thấy ấm áp.
Charlie lập tức nhớ đến người đã từng thẩm vấn mình trong vụ án bà Alice tử vong, vội vàng xoay người xuống giường, mở cửa phòng ra.
Đứng ở ngoài cửa đúng là Angoulême tóc màu vàng lông mày màu vàng bộ râu màu vàng và Imré có huyết thống Nam đại lục, màu da hơi nâu môi khá dày kia.
“Ông François, có chuyện gì vậy?” Charlie cẩn trọng hỏi.
Cùng lúc đó, một ý niệm lóe lên ở trong đầu hắn:
Đây là người phi phàm chính phủ Shire và Giày Đỏ đã nói đến?
Angoulême chưa trả lời ngay, hắn đi vào trong phòng của Charlie, ý bảo Imré đóng cửa gỗ lại.
Hắn nhìn quanh một vòng nói:
“Một tin tức xấu, Suzanne Matisse còn chưa hoàn toàn bỏ mạng, trong một khoảng thời gian tương lai, nàng có thể đến tìm ngươi bất cứ lúc nào.”
Charlie không hề che giấu thất vọng, đau khổ, mờ mịt và sợ hãi của bản thân:
“Vậy bây giờ ta nên làm cái gì?”
Angoulême nhẹ nhàng gật đầu:
“Còn có một tin tức tốt, bọn ta định cung cấp một phần công việc văn thư cho ngươi, ở nội bộ bọn ta, như vậy có thể để cho bọn ta bảo vệ ngươi càng tốt hơn.”
“Tiền lương mỗi tháng là 320 pelkin, có đền bù của điều khoản giữ bí mật. Một hai tháng đầu, ngươi cần tiếp nhận một chương trình học củng cố ngôn ngữ Intis tương ứng, thuộc về giai đoạn thực tập, chỉ có 200 pelkin, chờ ngươi thông qua kiểm tra đánh giá là có thể chuyển sang chính thức.”
“Ngươi bằng lòng chứ? Bọn ta cũng không bắt buộc ngươi tiếp nhận đề nghị này.”
Mỗi tháng 320 pelkin? Còn có thể bảo vệ ta rất tốt? Trong đầu Charlie chỉ còn lại có hai câu nói này, là chuyện tốt mà bất cứ một người bình thường nào đều khó có khả năng từ chối.
Kể cả công việc người phục vụ 80 pelkin mỗi tháng hắn đều cảm thấy rất không tệ!