Đó là Aurora!
Lumian còn nhìn thấy vách tường trên tầng ba pháo đài phủ kín các gương mặt trong suốt màu xanh trắng, thấy được Lewis Lund đang sinh con, thấy Sybille Berry sống lại ở trong cơ thể của một người hầu gái, thấy nhóm người bà đỡ, quan hành chính Bayost đại chiến với một đám tín đồ của số mệnh như Guillaume Bene, Pierre Berry, Ponce Bene này.
Tất cả hình ảnh này đều đến từ tầm mắt của hắn, đến từ trong bong bóng to chừng nắm tay đang trôi nổi ở giữa không trung.
Bạch chỉ…
Bạch chỉ!
Vẻ mặt Lumian nhăn nhó lên, đau khổ ngửa ra đằng sau.
Từng mạch máu bên ngoài thân hắn lộ ra ngoài, lúc xanh lúc tím, chi chít dày đặc.
Cùng lúc đó, những lời nói bác sĩ tâm lý Susie lưu lại vang lên ở trong đầu hắn:
“Luôn luôn nhớ kỹ cảm xúc không thể quá khích, vừa có phản ứng tương tự vậy, lập tức sử dụng các biện pháp như hít sâu để ổn định tâm tình, hòa dịu trạng thái…”
Lumian há to miệng thở dốc, giống như xung quanh biến thành chân không.
Phu nhân Puares nhìn dáng vẻ của hắn, hơi đồng tình nói:
“Ngươi quả nhiên đã quên lãng rất nhiều chuyện, không, là ngươi chôn giấu chúng nó ở chỗ sâu trong tâm linh, không dám chạm đến.”
“Lúc đó ta cũng rất đau khổ, cũng rất khó chịu, sau khi biến thành nữ yêu, ta mới gặp được người phụ nữ chân chính có thể chạm đến tâm linh của ta, nàng có sức quyến rũ như vậy, lương thiện như vậy, vừa điềm đạm lại hoạt bát, ta không thể tin được, nàng sẽ lấy thân phận tín đồ của Tà Thần để tấn công ta, ngăn cản ở trước mặt ta.”
“Vào khi đó, nàng đã là người săn vận mệnh, nàng càng nhận được ưu ái của số mệnh hơn cả Guillaume Bene.”
Lumian không nhịn được nâng hai tay lên ôm chặt lấy đầu mình, giống như nó sắp sửa nổ tung từ trong ra ngoài.
Trong hít sâu không ngừng, hắn hồi tưởng lại mỗi lần Aurora nghe thấy mình kể lại chuyện cổ quái trong thôn nhưng đều không coi là quan trọng, hồi tưởng lại Aurora luôn dặn dò mình chuyện không nên nhìn thì đừng nhìn, hồi tưởng lại Aurora luôn ngồi trên nóc nhà ngắm nhìn trời sao vào ban đêm, hồi tưởng lại con thằn lằn trong suốt đã bò ra từ trong miệng Aurora ở cảnh trong mơ, hồi tưởng lại nhóm người Nalaiza truyền bá học thuyết xằng bậy về chòm sao sớm nhất là những người có mối quan hệ tương đối gần Aurora.
Kèm theo những chuyện này, hắn còn nhớ tới chuyện sau khi mình phát hiện ra Raymond, Ava chết, trả thù Ponce Bene không thành công, bị nhóm người kia bắt lấy, đã gặp phải một chút tra tấn nhưng cuối cùng lại được thả đi, nhớ tới Aurora nghiêm túc, lo lắng giống như mình, cắt các con chữ trong quyển sách nhỏ màu xanh lam, ghép chúng lại thành bức thư xin giúp đỡ, nhớ lại Aurora giảng giải tri thức thần bí học cho mình, nhớ lại bên trong nghi thức, Aurora đảo tròng mắt, giống như sống lại, đẩy mình ra khỏi tế đàn…
Phù, phù… Lumian thở hổn hển, giống như còn trong bóng ma của giấc mơ trước kia, vẫn luôn không tỉnh lại.
Phu nhân Puares khẽ thở dài ra:
“Có lẽ ta đã sớm phát hiện ra nàng xuất hiện khác thường, tuy rằng tỷ lệ nàng đến gặp ta và ta đến gặp nàng đều không cao, nhưng ta đã sớm chú ý đến, nàng thích ngước nhìn trời sao vào ban đêm, luôn nói ra một vài lời nói kỳ quái về quê cũ.”
“Ở trong lĩnh vực thần bí học, trời sao là sự vật thật nguy hiểm, đối với người phi phàm, càng là như vậy.”
“Sau này, ta muốn để cho nàng tín ngưỡng Mẹ vĩ đại, nhưng đã quá muộn…”
Lumian mấp máy môi, vô cùng khó nhọc hỏi:
“Nàng không, bình thường bắt, đầu từ, khi nào?”
Hắn nhớ rất rõ, Aurora luôn luôn có thói quen ngước nhìn trời sao hoài niệm quê cũ, nhưng vài năm lúc đầu, không xảy ra chuyện gì cả.
Đương nhiên, Lumian thừa nhận, trong một năm gần đây nhất, tần suất nhìn xem trời sao của Aurora thật sự cao hơn trước kia, nhưng hắn không nghĩ ra được rốt cuộc biến thành như vậy từ khi nào.
Phu nhân Puares lắc đầu, thu liễm cảm xúc còn lại, buồn cười nói:
“Có lẽ ngươi nên hỏi chính bản thân ngươi, mỗi ngày ngươi đều ở cùng với nàng, còn ta thì không hề có, có khi ta thật sự ghen tỵ với ngươi, có khi lại cảm thấy ngươi không tệ, tại sao chúng ta phải cố chấp trong quy tắc của xã hội thấp kém chứ, sao không thả lỏng bản thân, hưởng thụ niềm vui của sinh mệnh?”
Lumian giống như không nghe thấy phu nhân Puares đang nói cái gì, hắn vẫn vùi người lại, ôm lấy đầu, nhìn sàn buồng xe, hỏi giống như lẩm bẩm:
“Là ai, là ai để cho nàng tín ngưỡng số mệnh?”
“Khả năng chỉ có bản thân nàng mới biết đáp án, đáng tiếc…” Phu nhân Puares lại thở dài một tiếng.
Lumian trầm mặc xuống, không ngừng hít sâu.
Một lần, hai lần, ba lần… Không biết bao lâu sau, cuối cùng hắn thẳng thắt lưng lên, buông thõng hai tay, nhìn phu nhân Puares:
“Ngươi có từng gặp tiểu tinh linh nào giống như thằn lằn ở trong thôn không?”
“Không có.” Phu nhân Puares lắc đầu.
Con thằn lằn trong suốt ở trong giấc mơ của ta chỉ là một loại tượng trưng, đại biểu cho người đã tín ngưỡng số mệnh, hoặc là ở trong hiện thực cũng có, nhưng ẩn giấu thật sâu sao? Lumian không ngừng tự hỏi, giống như chỉ có như vậy mới không kích hoạt lên từng lưỡi dao sắc bén đang cắm ở trong tâm linh của mình.