Hắn lại đưa ra vấn đề mới:
“Ngươi từng nghe nói đến truyền thuyết phù thủy chưa? Truyền thuyết chín con bò mới có thể kéo động quan tài đó.”
“Không có.” Phu nhân Puares lại lắc đầu.
Lumian đưa ra hết vấn đề này đến vấn đề khác, đến cuối cùng, hắn đã không biết mình đang hỏi cái gì nữa, cũng không rõ ràng phu nhân Puares có trả lời chưa, kể cả khuôn mặt của đối phương đều trở nên mơ hồ ở trong ấn tượng của hắn, không đủ rõ ràng, giống như đang cách hàng chục hàng trăm mét.
Không biết từ khi nào, xe ngựa bốn bánh dừng lại, Lumian ngơ ngác quay trở về bên đường, không hề có mục đích đi tới trước, trong khoảnh khắc càng không ngừng đi tới.
Boong! Boong! Boong!
Chuông nhà thờ vang lên, đã đến không giờ.
Lumian đột nhiên tỉnh táo lại, hắn phát hiện mình về đến ngoài cửa khách sạn Golden Rooster.
Hắn theo bản năng bước lên bậc thềm, khi chuẩn bị đẩy cửa chính ra, lại run sợ vài giây, sau đó hắn lùi trở lại trên đường cái, kéo lê bước chân, giống như một linh hồn trôi giạt đi đến nơi tận cùng của con phố loạn.
Hắn cứ đi, đi thẳng đến đại lộ khu chợ, bầu trời âm trầm cả đêm cuối cùng dày đặc mây đen, không thấy vầng trăng màu đỏ, cũng không thấy sao đầy trời.
Lumian đi đến cửa sàn nhảy Brise, nghe thấy nhịp trống kịch liệt, tiếng người ồn ào ở bên trong đó, náo nhiệt lạ thường.
Hắn giống như không thể thừa nhận nổi hoàn cảnh như vậy, đột ngột xoay người lại, lảo đảo lắc lư đi đến ven đường, tìm bóng tối hơi xa ngọn đèn đường khí đốt gần nhất kia, ngồi phệt xuống đất.
Tí tách, tí tách, theo thời gian trôi đi, từng giọt nước mưa rơi xuống dưới mặt đất, rơi xuống đỉnh đầu của Lumian, rơi xuống trước mắt hắn.
Hạt mưa dần trở nên dày hơn, tiếng tí tách tí tách nối liền liên tiếp.
Lumian không hề di chuyển, giống như biến thành một bức tượng, mặc cho nước mưa làm ướt nhẹp tóc của hắn, làm ướt khuôn mặt của hắn, dội thấm vào quần áo của hắn.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một vùng bóng tối, hạt mưa đang đổ xuống biến mất không thấy đâu nữa.
Lumian mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cái ô che màu xanh đậm, thấy được khung xương ô bằng kim loại chống đỡ mặt vải, thấy được Jenna đang cầm cái ô xanh.
Hắn thu hồi tầm mắt, ánh mắt vô hồn nhìn ra giữa đường đã bốc lên hơi nước, không ngăn cản Jenna, cũng không để ý đến nàng.
Jenna vẽ lớp trang điểm màu khói thật đậm, mặc chiếc váy trễ ngực màu đỏ có gắn sequin kia, trên bả vai khoác áo choàng màu sáng với các lỗ thủng nhiều lớn, có vẻ không đặc biệt lộ liễu.
Nàng đưa mắt nhìn Lumian vài giây, không hề hỏi gì, vẫn đứng ở bên cạnh hắn, giơ ô che.
Trận mưa lớn này vẫn đổ xuống suốt một tiếng mới dừng lại, chỉ có trên kiến trúc hai bên cạnh và trên cột đèn bên đường còn có từng giọt nước thỉnh thoảng nhỏ xuống.
Lumian giống như đã ném đi thứ gì đó chậm rãi đứng lên.
Jenna vừa gập ô lại, vừa giống như chỉ để ý đến bản thân nói:
“Mưa cuối cùng sẽ ngừng rơi, giống như bóng tối cuối cùng sẽ đi qua, mặt trời chắc chắn sẽ dâng lên, ánh sáng nhất định sẽ chiếu rọi mặt đất.”
Lumian trầm mặc một trận, nhìn mặt đường trong bóng tối trước mặt hỏi:
“Khi ngươi phát hiện ra rằng người ngươi rất tin tưởng không giống như ngươi nghĩ, ngươi sẽ có cảm nhận gì?”
Jenna chưa trả lời vấn đề của hắn, mà hỏi ngược lại:
“Ngươi còn tin tưởng người đó không?”
Lumian mím miệng, không chút do dự đáp rằng;
“Tin tưởng.”
“Nếu như vẫn còn tin tưởng người đó vậy đi tìm nguyên nhân vì sao người đó lại làm như vậy.” Giọng Jenna bình thản nói.
Hai tay của Lumian mơ hồ hơi run rẩy.
Hắn lại bắt đầu hít sâu, liên tục vài lần.
Cuối cùng, thân thể của hắn không còn gì khác thường nữa.
Mãi cho đến lúc này, hắn mới nghiêng đầu sang, nhìn Jenna:
“Sao ngươi lại ở đây vậy?”
Jenna vừa tức giận vừa buồn cười trả lời:
“Đệt! Đây là bên ngoài sàn nhảy Brise!”
“Hôm nay ta không cần đi đến rạp hát, buổi tối lại đi ca hát kiếm tiền, mới vừa kết thúc ra cửa đã nhìn thấy ngươi ngồi ở ven đường, ngây ngốc tắm mưa.”
Lumian thu hồi tầm mắt, không tỏ vẻ gì bước chân ra.
Hắn giẫm lên chỗ nước đọng, tốc độ tương đối nhanh đi về phía phố áo khoác trắng.
“Ngươi đi đâu vậy?” Jenna hơi lo lắng hỏi.
Lumian cũng không quay đầu lại nói:
“Đi tìm nguyên nhân!”
Hắn nhớ lại câu nói Aurora đã lưu lại khi đẩy mình ra khỏi tế đàn:
“Bút ký, của ta…”
Kết hợp với tình huống hiện giờ, Lumian hoài nghi chị gái đang nói với mình rằng có thể tìm ra manh mối ngọn nguồn của dị thường từ trong bút ký phù thủy của nàng!
Jenna cầm ô đuổi kịp Lumian, thử thăm dò hỏi:
“Chỉ dùng một buổi tối, là có thể tìm được nguyên nhân sao?”
“Có lẽ phải thật lâu.” Lumian không quá bình tĩnh đáp lại một câu.
Jenna lẩm bẩm:
“Vậy vì sao ngươi phải gấp gáp như thế chứ?”
“Nghỉ ngơi thật tốt, để cho đầu óc tỉnh táo một chút, hẳn là có thể giúp ngươi tìm được nguyên nhân nhanh hơn.”