Lumian nghĩ đến bản thân không thể hiểu nổi rất nhiều nội dung ở trên bút ký phù thủy, nghĩ đến khiếm khuyết về tri thức thần bí học của bản thân, lập tức trầm mặc.
Hắn lại lần nữa nghiêng đầu sang, nhìn Jenna:
“Franck có nhà không vậy?”
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Jenna ngẩn ra: “Hôm nay chắc nàng sẽ không quay về phố áo khoác trắng, nàng nói nàng muốn trải qua một đêm vui sướng với Gardner Martin.”
Phù… Lumian thở hắt ra, thay đổi phương hướng quay về phố loạn.
“Ngươi đi đâu?” Jenna nhìn theo bóng lưng của Lumian, mở miệng hỏi một câu.
“Đi ngủ.” Lumian không quay đầu lại.
Jenna suy nghĩ hai giây, cong môi lên, đi theo đằng sau Lumian.
Nàng muốn xác nhận hướng đi cuối cùng của thằng cha này, nhìn xem hắn có thật sự quay về khách sạn Golden Rooster ngủ hay không, bằng không lấy trạng thái hiện giờ của hắn, thật sự không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Lumian không để ý đến tồn tại của Jenna, chậm rãi quay trở về khách sạn Golden Rooster.
Lúc này, cửa chính của khách sạn đã khóa lại, hắn không leo lên theo đường ống dẫn nước nữa như lần trước, mà móc một đoạn dây kẽm vẫn luôn mang theo bên người ra, chọc vào trong ổ khóa màu đồng thau, ngoáy vài cái.
Cửa chính rộng mở ra đằng sau, bên trong hoàn toàn tăm tối, chỉ có một chút tia sáng chiếu ra từ chỗ cầu thang dẫn xuống quán bar dưới hầm ngầm.
Lumian liếc mắt nhìn, lựa chọn phương hướng đó.
Đệt, không phải nói đi ngủ sao? Jenna thầm mắng một tiếng, thở dài, cũng tiến vào quán bar dưới hầm ngầm của khách sạn Golden Rooster.
Trong quán bar đã không còn nhiều người, hai ba thằng cha uống say đều tự động chiếm lấy một cái bàn tròn nhỏ, thỉnh thoảng gào khan đôi ba câu, nhưng không có hơi sức gì.
Vị khách hàng duy nhất ở chỗ quầy bar là hàng xóm của Lumian, nhà soạn kịch Gabriel ở trong phòng 206.
Hắn mặc áo sơ mi bằng vải lanh đã giặt đến bạc phếch, quần dài màu nâu, trên mũi đeo một cặp kính đen khá lớn, tóc vừa bù xù lại bóng dầu.
“Khuya như vậy còn đang uống sao?” Lumian ngồi xuống bên cạnh Gabriel, tầm mắt rơi lên trên ly rượu Absinthe màu xanh lá mơ hồ lóe lên sáng bóng ở trong tay hắn.
Khôi phục bình thường một chút? Jenna liếc nhìn Lumian hai lần, cảm thấy trạng thái của hắn không còn kém giống như mới vừa rồi.
Nàng che miệng ngáp một cái, kéo một cái ghế nhỏ chân cao qua ngồi xuống, quyết định lại quan sát thêm ba mươi phút nữa.
Gabriel chua xót cười nói:
“Mới vừa đuổi xong một phần bản thảo, xuống dưới uống một ly.”
“Tác giả các ngươi đều giống nhau sao? Thích bận rộn vào ban đêm, ban ngày ngủ?” Lumian gõ mặt quầy bar, gọi một ly rượu Absinthe.
Gabriel do dự một chút nói:
“Rất nhiều tác giả là như vậy, ban đêm yên tĩnh càng mang đến linh cảm cho bọn ta.”
“Nhưng mà ta không phải vì thế nên mới thức đêm, mà là ban ngày chạy đến các rạp hát đoàn kịch, tranh thủ có thể để cho một vị giám đốc nào đó đọc kịch bản của ta, lựa chọn tiếp nhận.”
“Hôm nay ta đi đến rạp hát Renaissance ở khu đường kỷ niệm, giám đốc của bọn họ ông Nathan Lopp được xưng là kẻ kinh doanh hiểu biết kịch bản nhất, có khả năng nhận thấy giá trị trong kịch bản của ta nhất, nhưng mà hắn lại từ chối gặp mặt ta, cho dù đi đến văn phòng của hắn hay là đến thăm nhà trọ hắn ở, ta đều không thể nhìn thấy hắn.”
Nghe thấy mấy từ như rạp hát, giám đốc, Jenna không tiếng động hít vào một hơi, mơ hồ có phần sợ hãi.
Chuyện người ở xung quanh lại có không ít là tín đồ Tà Thần đã để lại bóng ma nhất định trong lòng nàng.
Càng quan trọng hơn là, năng lực của những kẻ này ghê gớm vặn vẹo, khiến cho nàng phát ra bài xích từ tận đáy lòng.
Lumian bưng ly rượu Absinthe do ông chủ quán bar kiêm bartender Pawar Nissen đẩy tới lên, khẽ nhấp một ngụm:
“Ngươi có biết giám đốc rạp hát kia đang ở đâu không?”
“Có chứ, trước kia ta đi theo nhà soạn kịch khác đến nhà trọ hắn ở để chào hỏi hắn, hắn còn chưa kết hôn, thường xuyên thay đổi tình nhân.” Gabriel thao thao bất tuyệt nói.
Lumian nở nụ cười:
“Ta có biện pháp khiến thằng cha kia đọc kịch bản của ngươi, nhưng hắn có tiếp nhận hay không, ta không dám bảo đảm.”
“Thật sao?” Gabriel vừa mừng vừa sợ lại nghi ngờ.
Có thể có biện pháp? Jenna tỏ vẻ ngờ vực.
Lumian ực ực một hơi uống xong ly rượu Absinthe kia, đứng lên nói:
“Hiện giờ phải đi, mang theo kịch bản của ngươi!”
“…” Cho đến bây giờ Gabriel chưa từng thấy phái hành động nào như vậy.
Giờ đã là nửa đêm!
Hắn ôm tâm tình dù sao đã không có hy vọng gì còn không bằng thử thêm một lần, uống hết chỗ rượu Absinthe còn thừa lại, quay trở về lên tầng hai cầm lấy kịch bản gồm ba màn kịch kia.
Ở ngoài cửa khách sạn Golden Rooster, Jenna vừa nghi ngờ lại tò mò quan sát Lumian:
“Ngươi thật sự có biện pháp sao?”
Lumian cười nhạo một tiếng:
“Ngươi có thể không tin.”
“Ha!” Jenna giãi bày lên vẻ khinh thường của mình.