Mười mấy giây sau, hắn mới thở hắt ra nói:
“Đúng thế, ta đã biết một chút chân tướng, có phần không tiếp nhận được, nhưng lại không thể không tiếp nhận.”
Thấy hắn không chịu nói rõ ràng, Franck chưa hề hỏi sâu hơn, nàng nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Có việc gì cần ta hỗ trợ không?”
Lumian ngồi thẳng người lên, không chút khách khí nói:
“Có hai chuyện, một là ta có rất nhiều nghi vấn khó giải về thần bí học xin ngươi chỉ giáo, hai là vấn đề của băng đảng Stinger.”
“Lúc trước ta đã nói với ngươi, chờ tuyển cử kết thúc, Hugues Artois trở thành nghị viên, nhóm người Bò Cạp Đen Roger sẽ nhận được ban ơn mới, đến lúc đó, chúng ta đều thật nguy hiểm, có cần trước khi có kết quả của tuyển cử, thừa dịp ban đêm tấn công bất ngờ số 126 đại lộ khu chợ, diệt trừ tai họa ngầm hay không?”
Franck ngẫm nghĩ một phen nói:
“Căn cứ vào miêu tả của ngươi, tà thuật sư có ưu thế sân nhà thật mạnh, cho dù hai người chúng ta dùng ra át chủ bài, cũng chỉ có thể nói là có hy vọng nhất định xử lý nhóm người Bò Cạp Đen Roger, điều này còn dưới tình huống nhà hắn không tồn tại thứ nào đó khác.”
“Nhưng nếu như hiện giờ không ra tay, bọn họ nhận được một vòng ban ơn mới sẽ càng khó đối phó hơn…”
Nàng do dự, tạm thời không xác định được chủ ý.
…
Trong kiến trúc ba tầng có kèm vườn hoa ở số 126 đại lộ khu chợ.
Bò Cạp Đen Roger nhìn thuộc hạ đi ủy ban tuyển cử nghị viên quốc hội khu chợ dò hỏi, tương đối chờ mong hỏi.
“Tình hình như thế nào?”
Thuộc hạ kia hưng phấn nói:
“Ngài Hugues Artois đang dẫn đầu cách khá xa!”
Bò Cạp Đen Roger nở nụ cười, đợi đến khi thuộc hạ này rời đi, mới nghiêng đầu sang, nói với Đầu Trọc Harman và Chân Nến Thấp Castina:
“Xế chiều ngày mai sẽ có kết quả tuyển cử, đến buổi tối, quý cô Nguyệt sẽ tự mình chủ trì nghi thức, ban ơn cho chúng ta.”
“Sau đó, chúng ta không cần phải nhẫn nại nữa, Shire tên khốn kia phải chết.”
Ở trên gò núi phía Đông Nam khu chợ người thành thật, có một mỏ đá vẫn còn đang hoạt động.
Lumian rời khỏi sàn nhảy Brise, vẫn luôn tìm kiếm kẻ lang thang thích hợp, cuối cùng tìm đến trong này.
Lúc này, sắc trời đã dần ngả về tối, người thắp đèn khiến các đèn đường khí đốt trải rộng phố lớn ngõ nhỏ lần lượt sáng lên, so sánh ra, mỏ đá đã kết thúc một ngày bận rộn rơi vào trong âm u, không nhìn thấy một chút ánh lửa.
Ở khu vực trên đất của mỏ đá có vài cái lò thạch cao, có không ít kẻ lang thang nằm rải rác thưa thớt vây quanh chúng nó.
Lumian tập trung tinh thần, tập trung lực chú ý, lần lượt quan sát vận thế của bọn họ.
Cuối cùng, hắn tìm được một mục tiêu phù hợp với nhu cầu.
Đó là một kẻ lang thang nam giới lưng dựa vào lò thạch cao, áo sơ mi, quần dài và áo khoác hắn mặc đều rách tung tóe, bị bùn đất nhuộm thành màu nâu sẫm, gò má lõm xuống, gầy đến gần như thành bộ xương khô, tóc và chòm râu vừa rối tung lại dài, sắp nối liền với nhau.
Hắn khép hờ mắt, hô hấp mỏng manh, khiến cho người ta có cảm giác có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Căn cứ theo vận thế mới vừa rồi Lumian đã quan sát đến, kẻ lang thang này thật sự đã gần kề đến bên điểm cuối cùng của sinh mệnh, trong vòng hai ba ngày gần đây sẽ ra đi.
Hắn đi đến trước mặt đối phương, ngồi xổm người xuống, lấy bình kim loại thể khí được Franck đặt tên là muối có mùi thần bí học nhận được từ chỗ kẻ biến thái Hedsey kia ra, vặn mở nắp, đưa đến bên chóp mũi của mục tiêu.
Hắn và Franck đã phân phối xong di vật của Rentas, thuốc mê và tiền giá trị 212 pelkin thuộc về hắn, còn lại thuộc về Franck.
Hắt xì!
Kẻ lang thang kia hắt xì hơi hai cái, mở mắt ra.
Hắn yếu ớt nhìn Lumian mặc đồng phục công nhân màu xanh lam, đầu đội mũ lưỡi trai sẫm màu, nghi ngờ hỏi.
“Ngươi, ngươi là ai, ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”
Lumian bình tĩnh đáp lại:
“Ta là công nhân đi ngang qua, cảm thấy ngươi sắp chết, nên tới xác nhận một chút.”
Kẻ lang thang kia không cảm thấy giải thích của Lumian có bất cứ vấn đề gì, bởi vì ở nước cộng hòa Intis, sau khi phát hiện thi thể nằm chết ở bên ngoài, cho dù báo cáo lên ban ngành chính phủ hay là hai đại giáo hội thì đều có thể nhận được tiền thưởng nhất định, để nhân viên tương ứng kịp thời tinh lọc hoặc đưa thi thể đi đốt thành tro cốt.
Khoản tiền thưởng kia không nhiều, chỉ chừng 1 pelkin, nhưng đối với dân chúng ở tầng dưới chót thì thu nhập thêm vào có ít nữa cũng là một niềm vui bất ngờ.
Chòm râu trên mặt kẻ lang thang run run, giống như đang cố gắng nặn ra một nụ cười tươi tắn:
“Suy đoán của ngươi không sai, ta cũng cảm thấy bản thân sắp chết, hai ngày này ngươi đến nhìn xem nhiều chút, miễn cho bị người khác cướp mất tiền thưởng.”
Có lẽ vì kích thích của muối có mùi thần bí học, cũng có thể là vì đề tài cái chết này, khiến cho kẻ lang thang kia xuất hiện hưng phấn ngắn ngủi, hắn nói chuyện không còn đứt quãng, trật tự cũng trở nên rõ ràng.