“Ngươi có còn người nhà không?” Lumian ngồi xổm trước mặt kẻ lang thang thu hồi muối có mùi thần bí học, giống như tùy tiện hỏi.
Kẻ lang thang trầm mặc vài giây, thong thả lắc đầu:
“Không có, không có.”
“Nếu như ngươi nhìn trúng quần áo của ta, chờ ta chết rồi, thì cầm đi.”
“Người nhà của ngươi đều qua đời?” Lumian hỏi sâu hơn chuyện này.
Chòm râu trên mặt kẻ lang thang vặn vẹo đong đưa theo cơ bắp, trong tiếng nói để lộ ra đau khổ không thể che giấu được:
“Đã chết, bọn họ đều đã chết, ba mẹ của ta đều không sống quá bốn mươi lăm tuổi, anh em trai của ta chết trong trận chiến tranh vài năm trước, chị em gái của ta bị bệnh chết, con của nàng trở thành lao động trẻ em, mười tuổi đã còng lưng, mệt chết ở trong nhà máy dệt…”
Kẻ lang thang không giống như đang trả lời vấn đề của Lumian, càng giống như đang hồi ức khi đối diện với cái chết càng lúc càng đến gần, hắn thao thao bất tuyệt nói:
“Ta vốn là một công nhân mỏ đá, bọn họ cũng khen ngợi ta có hơi sức thật lớn, sau này, có vị tiên sinh cảm thấy ta thật chăm chỉ rất có năng lực chịu khổ, dạy ta đặt ngòi nổ như thế nào, nổ đá như thế nào, tiền lương của ta theo đó nhiều lên, cuộc sống của ta cũng bắt đầu tốt lên, ta có một người vợ cũng có thể chịu được cực khổ, có ba đứa con đáng yêu, nhưng cuối cùng chỉ có một đứa còn sống, đó là tiểu thiên sứ của ta, con gái của ta.”
“Vào năm mọi người phản đối giá lương thực đó, thân thể của ta đột nhiên sụp đổ, sinh một trận bệnh nặng.”
“Vợ và con của ta tốn rất nhiều tiền, thiếu một số nợ lớn, cuối cùng chữa khỏi cho ta, nhưng ta cũng mất việc, mỗi ngày bọn ta đều bị bọn người cho vay nặng lãi bức bách, tiểu thiên sứ của ta bị bọn chúng ép mang đi, ta và vợ ta giống như điên tìm nàng khắp nơi, qua vài tuần, bọn ta thấy thi thể của nàng, nàng không chịu nổi tra tấn của những người đàn ông này, kết thúc sinh mệnh của bản thân.”
“Vợ ta muốn đi tìm cảnh sát, bị bọn chúng cứ thế đánh chết, không biết đã ném đi đâu, ta cũng bị đánh cho hôn mê, nhưng không chết, sống đến hôm nay…”
Lumian lẳng lặng nghe xong, trầm giọng hỏi:
“Ngươi có tâm nguyện gì?”
Kẻ lang thang kia ha ha nở nụ cuoiwf:
“Tâm nguyện?”
“Tâm nguyện lớn nhất của ta là lúc trước khi đổ bệnh kia, ta chết trong vòng mấy ngày đó thì tốt rồi.”
Lumian trầm mặc một chút hỏi:
“Ngươi không muốn báo thù sao?”
Ánh mắt của kẻ lang thang kia trở nên hoảng hốt:
“Những kẻ cho vay nặng lãi này bị băng đảng xã hội đen khác giết chết, bây giờ là nhóm người khác đang cho vay nặng lãi.”
Cuối cùng hắn nhớ ra vấn đề vừa rồi của Lumian, giọng mơ hồ nói:
“Nếu như lát nữa ta chết, ta muốn, ta muốn ăn một cái bánh nhân thịt, ta nhớ những năm đó, mỗi dịp đến cuối tuần, vợ ta sẽ tự mua thịt, thêm hạt lanh và dấm chua, làm thành pate, kẹp vào trong bánh mì, con gái của ta đặc biệt thích ăn, ta cũng thật thích…”
Lumian gật đầu, đứng lên, đi xuống đường phố bên dưới đồi núi.
Sau chừng bốn mươi lăm phút, hắn cầm một cái bánh nhân thịt Rouen tỏa ra mùi thơm nồng đậm quay trở về bên cạnh lò thạch cao kia.
Kẻ lang kia giống như sắp hôn mê, Lumian lại sử dụng muối có mùi thần bí học để đánh thức hắn.
Kẻ lang thang hắt xì hơi vài cái, ánh mắt đăm đăm nhận lấy bánh nhân thịt Rouen, nhanh chóng cắn nhai, chòm râu đều bị nhuốm một lớp dầu bóng loáng.
Ăn gần một nửa, hắn thở gấp, cười hỏi:
“Người trẻ tuổi, ngươi rốt cuộc muốn làm chuyện gì?”
“Lát nữa ta sẽ cho ngươi một dao, nó có thể khiến cho ngươi chết vào đêm nay.” Lumian nói thẳng.
Kẻ lang thang kia cười một tiếng, yếu ớt hỏi:
“Ngươi không sợ cảnh sát sao?”
“Ta thì không sợ chết, ta nên chết từ sớm rồi, ngươi có biết không? Mùa đông mỗi năm, ta đều sẽ đến ngủ ở trong lò thạch cao này, nó đã hoạt động một ngày, lưu lại ấm áp khiến cho người ta thoải mái, sẽ luôn duy trì cho đến khi vầng mặt trời sắp mọc lên, nhưng thể khí còn thừa lại ở bên trong lại có độc, có khả năng khiến cho ta chết đi ở trong một giấc mơ đẹp, ta vẫn luôn không đợi được đến thời điểm đó.”
Lumian khẽ cười:
“Ta nghĩ, những cảnh sát này sẽ không quan tâm đến một kẻ lang thang chết như thế nào đâu, chỉ cần không phải bị mưu sát rõ ràng là được.”
Kẻ lang thang kia không nói gì nữa, ăn sạch toàn bộ bánh nhân thịt Rouen còn thừa lại, ợ một cái no nê.
Qua mười mấy giây, hắn điều chỉnh lại dáng ngồi nói:
“Ngươi có thể bắt đầu.”
Lumian rút thủy ngân sa đọa với hoa văn tà dị lại trùng lặp ra, dùng nó đâm một nhát lên trên mu bàn tay của kẻ lang thang.
Một chút máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ đầu đao.
Cùng úc đó, Lumian lại nhìn thấy dòng sông dài hư ảo màu thủy ngân này.
Mục đích của việc hắn tìm kẻ lang thang gần chết chính là vì trao đổi một đoạn vận mệnh càng có tác dụng thực tế hơn!