Đoản đao tà dị màu đen bạc kia đã thoát khỏi bả vai của đồ điên, còn Lumian vẫn đang ngóng nhìn dòng sông dài màu thủy ngân hư ảo này.
Hắn nhìn thấy nửa đời trước hạnh phúc mỹ mãn của đối phương cùng với trải nghiệm từng đối phương chết đi một cách quỷ dị, giống như có thể cảm nhận được cảm thụ dưới đả kích vĩ đại dẫn đến tinh thần hoàn toàn suy sụp.
Có đôi khi, Lumian cũng hy vọng bản thân có thể hoàn toàn sụp đổ xuống giống như đồ điên này, không còn lý trí gì, men theo bản năng trong lòng đi làm chuyện người bình thường sẽ không làm, cho đến khi chết đi. Nhưng mà hắn vẫn còn có hy vọng, cho dù hy vọng kia nhỏ bé lạ thường, gần như hư ảo, nhưng đó vẫn là hy vọng, hắn không muốn bỏ qua, hắn muốn rượt đuổi theo.
Do đó hắn thường xuyên sẽ xúc động, thường xuyên muốn tự hủy diệt bản thân, nhưng lại luôn bị trói buộc về lý trí do hy vọng nhỏ nhoi này mang đến, không thể chân chính bất chấp hậu quả, mâu thuẫn đến cực điểm.
Bởi vì đã biết rõ ràng cần phải trao đổi đoạn vận mệnh nào, đại khái vào thời kỳ nào, cho nên Lumian nhanh chóng tìm được vận mệnh gặp phải quỷ hồn Montsouris ở dưới lòng đất khu chợ, dùng đầu đao cậy nó lên, khiến cho nó hóa thành giọt dịch màu bạc, còn vận mệnh miệng lớn uống rượu vốn thuộc về Bò Cạp Đen Roger thì tiến vào trong thân thể của đồ điên.
Lumian không hề để ý đến hoảng sợ kêu to của đồ điên, ngồi xổm xuống trước mặt đối phương, dùng quần áo của hắn lau chùi sạch sẽ thân đao thủy ngân sa đọa, cũng bước đầu cầm máu cho hắn.
Sau đó, Lumian kéo chiếc ghế duy nhất trong phòng ngồi xuống, cùng đợi trao đổi vận mệnh hoàn thành.
“Ta phải chết, ta phải chết!”
“Đừng giết ta! Đừng giết ta!”
Trong tiếng quát tháo của đồ điên, thời gian thong thả trôi qua, cuối cùng, thủy ngân sa đọa nhẹ nhàng rung lên.
Tiếng kêu của đồ điên thoáng im bặt lại, hắn đứng phắt lên, ánh mắt khôi phục tỉnh táo, miệng thì thào lẩm bẩm:
“Ta phải đi uống rượu, ta phải đi uống rượu…”
Lumian nở nụ cười, vươn người đứng lên nói:
“Mời ta đi, coi như là thù lao giúp đỡ ngươi thoát khỏi quỷ hồn Montsouris.”
Đương nhiên, thù lao chân chính là đoạn vận mệnh thoát khỏi quỷ hồn Montsouris này, chỉ cần thiết kế thích đáng, và mục tiêu không có đề phòng tương ứng, nó chính là vũ khí sắc bén để ám sát.
Đồ điên sửng sốt một giây rồi nói:
“Thoát khỏi?”
“Ngươi có thể không tin.” Lumian xoay người đi ra hành lang tăm tối không có đèn đường.
Đồ điên bị khát vọng mãnh liệt muốn uống rượu điều khiển, theo bản năng đi theo.
Trên đường đi đến quán bar ở tầng hầm ngầm, hắn không ngừng liếc nhìn bốn phía, phát hiện thật sự không hề giống như ngày thường.
Cảm giác giống như có thứ gì đó ở trong bóng tối đang nhìn chăm chú vào bản thân không thấy nữa!
Mang theo nghi ngờ vĩ đại, đồ điên hơi mịt mờ ngồi xuống chỗ quầy bar, gọi hai vại bia yến mạch, một vại cho Lumian, một vại cho mình ừng ực uống vào, bên khóe miệng toàn là bọt bia màu trắng.
Bởi vì khi hắn thỉnh thoảng tỉnh táo sẽ xuống nơi đây uống rượu, do đó không ai cảm thấy có bất cứ vấn đề gì.
Sau khi thỏa mãn khát vọng miệng lớn uống rượu kia, đồ điên nhìn về phía Lumian, lại hỏi:
“Ta thật sự thoát khỏi quỷ hồn Montsouris sao?”
“Ngươi làm được như thế nào vậy?”
“Ta giết chết quỷ hồn Montsouris, nhưng ta không xác định được nó có sống lại không.” Lumian tỏ vẻ đứng đắn nói: “Đương nhiên, nếu như người gặp nó trước đó còn chưa chết thì đều sẽ không bị nó dây dưa nữa, có lẽ ngươi vẫn còn nhớ, lần trước ta đã nói với ngươi, ta cũng gặp quỷ hồn Montsouris, ngươi xem, hiện giờ ta vẫn yên ổn sống sót.”
“Thật sao?” Đồ điên kia không thể tin nổi người trẻ tuổi anh tuấn này có khả năng tiêu diệt quỷ hồn Montsouris.
Người của giáo hội đều không làm được!
Lumian nở nụ cười:
“Lừa ngươi đấy, ta chính là tìm được chú văn không để cho quỷ hồn Montsouris dây dưa nữa, nhưng cần đến máu tươi của người bị quấy nhiễu làm môi giới.”
Đồ điên bừng tỉnh hiểu ra:
“Khó trách ngươi lại cho ta một đao.”
Hắn lập tức hơi ngượng ngùng nói:
“Ta chắc là tạm thời không thể cho ngươi thù lao gì cả, ta đã không còn thừa bao nhiêu của để dành, phải tìm việc một lần nữa…”
“Xưng hô như thế nào?” Lumian cắt ngang lời đồ điên nói.
“Gọi ta Flameng là được.” Đồ điên cũng hỏi Lumian: “Còn ngươi?”
“Shire.” Lumian miệng lớn uống bia yến mạch.
Chờ đến khi trong vại bia chỉ còn lại một tầng mỏng, đồ điên Flameng đã hơi say khướt, kéo Lumian thao thao bất tuyệt nói:
“Ngươi biết không? Ta vốn là một giảng viên đại học, đồng thời còn phải chịu trách nhiệm an toàn cho một nhóm sinh viên.”
“Rất nhiều sinh viên đều cả gan làm loạn, chuyện gì cũng đều dám làm, chuyện gì đều muốn thử xem, nếu như bị bọn ta ngăn cản, còn có thể hô lớn khẩu hiệu tự do, tự do.”
“Bọn họ thậm chí còn tổ chức vũ hội tốt nghiệp ở trong huyệt mộ dưới lòng đất, đốt xương cốt của thi thể vô danh để sưởi ấm mông mình, không hề tin tưởng cái gì cả, không sợ cái gì cả, đương nhiên, lúc trước ta cũng là như vậy.”