Flameng nói đến nửa đời trước của mình, khi thì kiêu ngạo, lúc thì vui vẻ, khi thì lên án mạnh mẽ nhược điểm của thời đại, lúc lại hồi ức tốt đẹp.
“Ngươi vì ngăn cản sinh viên nào đó mạo hiểm, cho nên mới xuống Trier dưới lòng đất sao?” Lumian vừa uống bia vừa thuận miệng hỏi.
Flameng lắc đầu:
“Không, ta dạy khoáng vật địa chất, phân bố của các tầng nham thạch dưới lòng đất Trier rất đặc biệt, rất đáng được nghiên cứu, bọn ta còn liên hợp với người của trường y thành lập một bảo tàng khoáng vật học và bệnh lý học ở trong huyệt mộ dưới lòng đất.”
“Khi ta rời khỏi bảo tàng, vòng đến dưới lòng đất khu chợ, định từ nơi này về nhà, đã gặp quỷ hồn Montsouris.”
“Sandrine của ta… Bastian của ta…”
Flameng nâng hai tay lên, ôm lấy đầu, giọng nói trở nên đau khổ lạ thường.
Lumian thấy thế, thay đổi đề tài:
“Tầng nham thạch dưới lòng đất của Trier rất đặc biệt sao?”
“Đúng thế.” Đầu tiên Flameng trả lời theo bản năng, tiện đà khôi phục cảm xúc, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Bọn ta còn lấy những cái tên rất có ý thơ cho những tầng nham thạch này, theo thứ tự từ trên xuống dưới là đóa hoa, con cừu, cỏ gấu…”
Cứ như vậy, Lumian và Flameng vẫn luôn tán gẫu đến rạng sáng, cảm xúc của Flameng phấn khởi, khuôn mặt được che kín bởi chòm râu màu đen giống như hồng hào hơn một chút.
Hắn không còn mất đi lý trí, sau khi xác định trong bóng đêm không còn thứ gì nhìn chăm chú vào mình nữa, hắn biến trở về người bình thường.
Tạm biệt Flameng say khướt, Lumian mang theo ý cười thu hồi tầm mắt, đi vào phòng 207, bắt đầu viết thư cho quý cô pháp sư.
Đầu tiên hắn nhắc đến chuyện mình bị Termiporus ảnh hưởng gần như đổi vận cho Charlie và ám sát các tay sai của quý cô Nguyệt như Bò Cạp Đen Roger, sau đó nói bởi vì vụ ám sát này nên ma dược của kẻ khiêu khích đã triệt để tiêu hóa, muốn biết chỗ quý cô có công thức ma dược và đặc tính phi phàm của kẻ phóng hỏa không, cần phải trả cái giá như thế nào để trao đổi.
Lumian dọn dẹp xong hoàn cảnh, triệu hồi người đưa thư đến lấy bức thư đi, không bao lâu sau, quý cô pháp sư đã gửi thư trả lời đến:
“Không tệ, ngươi đã nhận thức rõ ràng đến thằng cha có cái tên rất dài này có thể tạo thành ảnh hưởng gì cho ngươi, định làm chuyện gì, giữ vững loại cảnh giác này.”
“Căn cứ vào miêu tả của ngươi, có lẽ quý cô Nguyệt kia là danh sách 3 rồi, có thể chân chính khiêu khích đến một vị Bán Thần như vậy, thật sự có thể trợ giúp cho ngươi cấp tốc tiêu hóa ma dược.”
“Nếu như ta nhớ không nhầm, tối ngày mai ngươi sẽ tham gia buổi tụ hội của K tiên sinh, cũng tỏ vẻ có thể tín ngưỡng tồn tại kia với hắn, như vậy có ý nghĩa rằng ngươi thật sự trở thành một thành viên của bọn họ, cũng hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn đầu tiên ta giao cho, đến lúc đó, để làm ban thưởng, ta sẽ miễn phí cho ngươi công thức ma dược của kẻ phóng hỏa.”
“Phần đặc tính phi phàm của kẻ phóng hỏa kia vẫn còn ở chỗ của ta, nhưng ngươi cần tuân theo nguyên tắc trao đổi đồng giá.”
“Ở Intis, hai loại nguyên liệu chính của ma dược kẻ phóng hỏa đều trên 18000 pelkin, rất nhiều khi thậm chí còn hơn 20000, nhưng giá của đặc tính phi phàm tương ứng bình thường ở khoảng 35000 pelkin.”
“Như vậy nói lên điều gì? Nói lên ở Intis đã có rất nhiều người trở thành kẻ phóng hỏa, nhưng lại có không ít kẻ phóng hỏa đã bỏ mạng.”
“Là người cầm giữ lá bài bộ ẩn phụ kia, ta sẽ cho ngươi một chiết khấu rất lớn, phần đặc tính phi phàm kia chỉ cần 30000 pelkin.”
“Chúc ngươi may mắn.”
Phù, 30000 pelkin… Lumian thở hắt ra, cảm thấy như vậy còn chưa tính là một con số xa không thể chạm vào.
Bản thân hắn có một khoản tích cóp hơn 4000 pelkin, lưỡi liềm tà ác tên là lễ hội thu hoạch kia còn có thể bán được cái giá không tệ, đến lúc đó, lại mượn Franck một ít, cũng biển thủ một ít tiền mặt của sàn nhảy Brise, khoảng cách 30000 pelkin chắc sẽ không còn xa.
Còn quý cô Nguyệt thì giống như suy đoán của Lumian – nàng đã từ phu nhân biến thành quý cô sinh ra thần linh, chắc chắn không chỉ là danh sách 4.
Còn may, trong cuộc chiến đấu trước đó, bọn ta luôn biểu hiện ra sắp thua trận, không để cho Bò Cạp Đen Roger tìm kiếm trợ giúp… Lumian thiêu rụi bức thư của quý cô pháp sư, đi rửa mặt, nằm dài trên giường, tiến vào trong giấc ngủ.
…
Hơn sáu giờ sáng, hắn mới vừa rửa mặt xong, thay áo sơ mi trắng, áo gile màu đen, quần dài màu nâu và giày da không dây cột, đã nghe thấy trên tầng ba có người cộp cộp cộp chạy xuống.
Đó là vợ chồng Ruhr và Michelle quần áo tả tơi rác tanh tưởi đầy người.
Ruhr nhìn Lumian ở cửa phòng 207, hoảng hốt sợ hãi kêu lên:
“Ông, ông Shire!”
“Đồ điên kia đã chết!”
Đồ điên kia đã chết? Flameng đã chết? Đầu tiên Lumian ngẩn ra, chợt lướt qua vợ chồng Ruhr và Michelle, xông lên trên tầng ba.