Cửa phòng 310 mở ra, Lumian vừa liếc mắt nhìn vào, đã nhìn thấy Flameng đang treo người trên cửa sổ.
Hắn quay mặt về phía cửa phòng, đã cạo chòm râu đến sạch sẽ, lộ ra khuôn mặt nhã nhặn gầy yếu.
Lúc này, hắn đã không còn hô hấp, sắc mặt tím xanh, hai mắt lồi ra, miệng há to, thân thể tắm trong ánh nắng ban mai trong suốt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, lẳng lặng treo mình ở trong thắt lưng buộc ở trên khung cửa sổ.
Ở bên dưới hắn, trên bàn gỗ kia để một ngọn đèn dầu sắp tắt, một vài bộ sách tác phẩm vĩ đại và một tờ giấy trắng được đặt bút máy lên chặn, hình như bên trên đó có viết cái gì.
Lumian trầm mặc vài giây, chậm rãi đi đến, kiểm tra tờ giấy trắng kia.
Bên trên dùng ngôn ngữ Intis với nét chữ mượt mà viết rằng:
“Khi ta điên, còn có khát vọng muốn sống.”
“Sau khi ta tỉnh táo, lại không tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời nữa.”
“Xin chôn ta ở trong hầm mộ ánh sáng chỗ huyệt mộ dưới lòng đất kia.”
Lumian ngước đầu lên, nhìn vào cặp mắt màu lam hơi lồi ra, giống như đang đối diện với Flameng đã chết.
Hắn cứ lặng yên nhìn như vậy, giống như đọng lại ở đó, hồi lâu không có động tác gì.
Tám giờ sáng, hai gã cảnh sát chậm rãi đi đến tầng ba khách sạn Golden Rooster, một người kiểm tra thi thể, di thư và hoàn cảnh, một người phụ trách hỏi khách thuê xung quanh.
Lumian đã sử dụng kính nhìn trộm làm ngụy trang đơn giản, đang đứng ở cửa phòng 310.
Cảnh sát mặc đồng phục cầm giấy bút liếc nhìn hắn:
“Ngươi chính là Shire Dubois? Ngươi nói sơ qua mọi việc đi.”
Lumian bắt đầu từ khi Flameng chuyển đến đây đã phát điên, luôn tuyên bố gặp phải quỷ hồn Montsouris, toàn bộ người nhà bỏ mạng, sắp đến lượt hắn, vẫn luôn nói đến tối hôm qua hắn đột nhiên tỉnh táo, thoải mái uống rượu một trận.
“Miệng vết thương ở trên bờ vai hắn là có chuyện gì?” Cảnh sát đang xử lý thi thể ở trong phòng hỏi xen vào.
“Tối hôm qua trước khi hắn tỉnh táo đã làm ra hành vi tự mình hại mình, vẫn do ta băng bó vết thương cho hắn.” Lumian bình tĩnh trả lời.
Trải qua dò hỏi khách thuê khác và ông chủ quán bar ở tầng hầm ngầm, hai cảnh sát bước đầu xác nhận người chết là một người nằm ở trong trạng thái tinh thần thất thường lâu dài, có động cơ để tự sát, có khuynh hướng tương ứng.
Khi bọn họ để thi thể của Flameng vào trong túi đựng xác đã nói với Lumian:
“Bọn ta sẽ đưa hắn đến huyệt mộ dưới lòng đất, nhưng có một quy trình tương đối rườm rà, bao gồm các công đoạn như xác định nguyên nhân cái chết chân chính, mời giáo sĩ tinh lọc, tìm kiếm người có thể thừa kế di vật của hắn, và trao đổi với những người quản lý huyệt mộ dưới lòng đất, đại khái cần thời gian từ một đến hai tuần.”
Lumian trầm mặc một chút, nói:
“Ta và hắn đã từng uống rượu với nhau vài lần, khi các ngươi chôn cất hắn nhớ nói với ta một tiếng.”
Sau khi trả lời chắc chắn, hai cảnh sát mang theo thi thể của Flameng và vật phẩm ở trong phòng rời khỏi khách sạn Golden Rooster.
Lumian tẩy trang, quay trở về phòng 207.
Hắn ngồi ở trên ghế, quay lưng về phía cửa sổ đang được ánh mặt trời chiếu rọi, mặt nhìn ra ngoài hành lang hơi tăm tối, cảm xúc khá phức tạp.
Flameng tự sát để cho hắn giống như nhìn thấy một kết cục khác của bản thân.
Hắn thay đổi vận mệnh gặp phải quỷ hồn Montsouris giúp đối phương, không chỉ vì để lợi dụng đoạn vận mệnh kia, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ lấy thù lao gì khác, hắn chỉ cảm thấy Flameng mất đi toàn bộ người thân rất giống với tình cảnh của mình, chỉ là một người hoàn toàn suy sụp, biến thành đồ điên, một người còn đang cố gắng duy trì, tự nói với bản thân rằng vẫn còn có hy vọng, phải giữ vững đầy đủ lý trí.
Nhưng cuối cùng, Flameng không còn bị quỷ hồn Montsouris quấy nhiễu không còn sợ hãi đến nổi điên nữa lại lựa chọn kết thúc sinh mệnh của bản thân.
Trên hành lang, Élodie đội mái tóc giả màu vàng và vẽ kẻ mắt cùng với một nữ nhân viên vệ sinh khác đã bắt đầu công việc của ngày hôm nay, các nàng dọn dẹp sàn nhà, xử lý con rệp, không hề dừng lại chút nào.
Lumian lẳng lặng nhìn xem tất cả, tầm mắt giống như không có tiêu cự.
Qua gần mười lăm phút đồng hồ, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng dồn dập vẫn luôn kéo dài từ chỗ đầu cầu thang đến bên ngoài cửa phòng 207.
Bóng dáng của Jenna theo đó đập vào trong mắt Lumian, hôm nay nàng ăn mặc mộc mạc hơn bình thường, áo sơ mi nữ hơi bó sát phối hợp với áo khoác màu nâu nhạt và váy ngắn xòe rộng màu trắng gạo, chân đeo đôi boot màu đen dài quá đầu gối, vẫn trang điểm kiểu mị hoặc sa đọa kia.
Nàng liếc nhìn Lumian, tiến vào phòng 207, trở tay đóng cửa phòng lại.
Lumian phục hồi tinh thần, lẳng lặng nhìn cô gái này, không hỏi mục đích của nàng.
Jenna tỏ vẻ tò mò lại hưng phấn hạ thấp giọng nói: