“Ngẫm lại như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không muốn sao? Cho dù không có bữa tiệc, chúng ta cũng đã tích cóp được không ít tiền, lại tích cóp thêm bốn đến năm năm nữa có lẽ đã đủ rồi.”
“Đúng thế, đến lúc đó chúng ta không cần cực khổ giống như bây giờ, cũng không cần lo lắng không thể làm việc…”
Lumian không lắng nghe tiếp nữa, không tiếng động khẽ cười, đi dọc theo cầu thang xuống dưới, quay trở về phòng 207. Rửa mặt sơ qua, lên giường ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, trong lúc mơ màng, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Hắn vừa xoay người ngồi dậy, nhìn ra chỗ hành lang, cửa phòng đã bị người gõ vang.
Lumian nửa đề phòng nửa nghi ngờ đi tới, mở cửa gỗ ra.
Người đang đứng ở ngoài cửa là bà Michelle mặc chân váy xà rông hơi vàng, vóc người thấp bé, tóc trắng xóa.
Nàng tỏ vẻ sợ hãi và hoảng loạn nói:
“Ruhr đột nhiên bị bệnh! Ông, ông Shire, ngươi giúp ta cõng hắn đi đến phòng khám trên phố áo khoác trắng có được không?”
“Ta, ta có tiền khám bệnh cho hắn.”
Ông Ruhr bị bệnh? Trước khi ta ngủ hắn còn tốt đẹp cơ mà… Lumian ngạc nhiên.
Thấy Lumian trầm mặc, Michelle vừa vội vàng lại sợ hãi nói:
“Nếu như ngươi không đồng ý, ta có thể đi tìm người khác.”
“Ta nên tìm ai đây… Bọn họ đều rất không yêu thích bọn ta, chê trên người bọn ta có mùi…”
Điều này cũng là nguyên nhân phản ứng đầu tiên của nàng là tìm đến trùm băng đảng xã hội đen Lumian này, ở khách sạn Golden Rooster, người có thể có thái độ bình thản trao đổi với bọn họ, chỉ có Lumian và Charlie, mà Charlie đã dọn đi rồi.
Nhìn bà Michelle dáng người thấp bé, lưng hơi gù, vẻ mặt khẩn cầu, Lumian thở hắt ra nói:
“Ta đi nhìn xem.”
Hắn mang theo nghi ngờ không thể loại trừ, lướt qua bà Michelle, chạy thẳng lên trên tầng ba, tiến vào phòng 302.
Nơi đây chất đống đủ loại rác rưởi, đầy rẫy mùi thúi khó có thể miêu tả, Lumian giơ tay bịt mũi, theo một khoảng trống chỉ đủ để cho một người đi qua chen chúc đến trước giường ngủ có trải ga trải giường vừa vàng lại dầu mỡ.
Ruhr tóc hoa râm với rất nhiều nếp nhăn nhắm chặt mắt, hô hấp dồn dập, gò má ửng đỏ, đã hôn mê rồi.
Thật sự bị bệnh… Lumian nhíu mày, nín thở, xoay người lại, cõng Ruhr ra khỏi phòng.
Michelle thì cấp tốc tìm kiếm trong một đống rác kia, không ngừng rút ra từng tờ tiền giấy ở trong chỗ bí mật, lấy ra một đồng tiền xu, bỏ vào trên người mình.
Rất nhanh, nàng rời khỏi phòng 302, vừa khóa cửa vừa nói với Lumian:
“Ông Shire, ngươi không cần để ý đến ta, nhanh chóng mang Ruhr đi phòng khám, ta sẽ nhanh chóng đuổi theo.”
Lumian gật đầu, nhanh bước chân hơn, chạy khỏi khách sạn Golden Rooster.
Hắn thường xuyên đi đến phố áo khoác trắng, không hề xa lạ gì với phòng khám ở nơi đó, sau khi chạy như điên một trận, nhìn thấy phòng khám Roblin thật ra tương đương với một bệnh viện cỡ nhỏ.
Khu chợ người thành thật rất gần khu Noelle, qua cầu chính là bệnh viện Thánh cung được giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng hỗ trợ thành lập, do đó, bên này cầu chỉ cần một vài phòng khám.
Phòng khám Roblin có hai bác sĩ trực đêm, ở trong sảnh chính coi như rộng mở có để mấy cái giường bệnh tạm thời, vài người bệnh đang nằm ở trên đó, nhận điều trị truyền dịch.
Lumian cõng Ruhr đến trước mặt một trong hai bác sĩ đó, đặt hắn lên trên giường khám bệnh.
Bác sĩ chừng ba mươi tuổi, đeo kính gọng vàng kia liếc nhìn Lumian, không trực tiếp đề cập đến chi phí khám bệnh, mang theo vẻ mặt ghét bỏ kiểm tra sơ qua tình huống của Ruhr.
Vài phút sau, hắn đẩy mắt kính xuống nói:
“Sốt rất cao, nhưng không có triệu chứng nào khác, ta đề nghị thử hạ sốt trước, nếu như không có hiệu quả gì, nhanh chóng chuyển đến bệnh viện Thánh cung.”
“Được.” Lumian không hề hiểu gì về y học, chỉ có thể nghe theo lời bác sĩ nói.
Bác sĩ kia cấp tốc kê đơn thuốc, kêu Lumian đi thanh toán trước, sau đó đến hiệu thuốc lĩnh thuốc hạ sốt và công cụ truyền dịch.
“Thuốc hạ sốt loại 1357 của Công ty Dược phẩm The Fool…” Lumian nhìn chăm chú vào nội dung trên đơn thuốc, xoay người đi đến trước cửa sổ thanh toán.
Vào lúc này, cuối cùng bà Michelle đã đuổi tới, mệt đến thở hổn hển.
Nàng nhận lấy đơn thuốc từ trong tay Lumian, nhìn giá cả, bật thốt lên:
“Cần 5 pelkin cơ à…”
Còn không đợi Lumian đáp lại, nàng cắn răng một cái, lấy ra tiền đồng, tiền bạc, tổng cộng 5 pelkin, nộp phí khám bệnh.
Không bao lâu sau, Ruhr được đưa lên giường bệnh tạm thời, tiếp nhận điều trị truyền dịch.
Đây là một phương thức điều trị mới được phổ biến trong vài năm gần đây.
Bà Michelle cuối cùng bình tĩnh lại, nói với Lumian:
“Cám ơn ngươi, ông Shire, ngươi có thể trở về nghỉ ngơi rồi, ta ở cùng với Ruhr là được.”
Lumian không kiên trì, dù sao hắn không phải là bác sĩ.
Hắn khẽ gật đầu, dời mắt lên trên người Ruhr, cũng tập trung lực chú ý, định nhìn xem vận thế của hắn.
Vừa nhìn xem, chân mày của Lumian không tự chủ được nhíu lại.