Ông Ruhr sắp nghênh đón vận mệnh tử vong!
Nhưng cái này không quá mãnh liệt và rõ ràng, không giống như kẻ lang thang trước đó, giống như còn có khả năng cứu lại.
Ngay khi Lumian định đề nghị nhanh chóng chuyển đến bệnh viện Thánh cung, tình huống của Ruhr có biến hóa:
Bên ngoài làn da của hắn mọc lên nhiều mụn nước nửa trong suốt giống như bị bỏng, bên trong nhanh chóng lấp đầy mủ dịch màu vàng nhạt, để lộ ra dấu hiệu sắp thối rữa.
Triệu chứng như vậy, tiến triển như vậy, tốc độ diễn biến như vậy khiến cho ánh mắt của Lumian co rụt lại, trực giác nói cho hắn biết đây không phải là bệnh tật phổ thông.
Bệnh này rất có khả năng liên quan đến thần bí học và sức mạnh siêu tự nhiên!
Ông Ruhr chỉ là một người nhặt rác, vì sao lại sẽ bị sức mạnh siêu phàm ảnh hưởng đến chứ? Lumian ngước đầu lên, chỉ vào Ruhr vẫn còn trong hôn mê, nói với bà Michelle.
“Các ngươi là tín đồ của Mặt Trời Vĩnh Hằng nhỉ? Dẫn hắn đi đến nhà thờ St. Robert thử xem.”
Hắn cảm thấy có lẽ bệnh viện Thánh cung không thể chữa khỏi bệnh tật có dính dáng đến sức mạnh siêu phàm, còn không bằng đến nhà thờ Mặt Trời Vĩnh Hằng nhìn xem có thể thông qua tinh lọc để loại trừ ảnh hưởng không.
Bà Michelle cũng chú ý đến biến hóa khác thường của chồng, mang theo khóc nức nở nói:
“Không, chuyển đến bệnh viện Thánh cung, chuyển đến bệnh viện Thánh cung!”
Ở trong nhận thức của nàng, đi đến nhà thờ tìm kiếm chúc phúc chẳng khác nào bỏ qua điều trị, chuẩn bị an ủi sắp chết.
Lumian không khuyên bảo nữa, bởi vì hắn nghĩ bây giờ là nửa đêm, nhà thờ St. Robert thật sự đã đóng cửa chính, mà Ruhr và Michelle lại chỉ là một cặp người nhặt rác, có tỷ lệ rất lớn không gọi mở cửa được.
Hơn nữa khoảng cách từ nơi đây đến nhà thờ St. Robert không hề gần, bệnh tình của Ruhr lại phát triển cực nhanh, chưa chắc đã chống đỡ được đến khi tới nơi, đợi người cầm đèn lồng tuần tra trong nhà thờ bị kinh động, mở cửa chính ra.
Lumian nhìn chằm chằm vào Ruhr có tình huống càng ngày càng không đúng, đã có mụn nước bị vỡ, chảy nước mủ xuống, trầm mặc vài giây, hắn nói với bà Michelle:
“Ngươi đi tìm bác sĩ, hiện giờ chuyển đến bệnh viện Thánh cung.”
“Được, được!” Michelle như mới tỉnh lại từ trong mộng, cuống quýt chạy về phía bác sĩ mới vừa khám bệnh cho Ruhr.
Chờ nàng rời khỏi giường bệnh tạm thời, Lumian nghiêng người, chắn tầm mắt của bệnh nhân khác, sau đó lấy ra một cái bình kim loại màu sắt có khắc hoa văn nước suối.
Đây là thuốc chữa bệnh lấy được từ Đầu Trọc Harman!
Lumian cảm thấy bệnh tật thần bí học chỉ có thể thông qua thuốc thần bí học để chữa, tuy rằng hắn không xác định được thuốc chủ yếu để chữa vết thương bên ngoài này có thể sinh ra tác dụng với Ruhr hay không, nhưng hắn định thử một lần.
Hắn vặn mở nắp bình, bóp hai bên miệng Ruhr, cố tình rót vào một nửa bình thuốc cho hắn.
Ruhr giống như đã sớm khát khô, theo bản năng nuốt lấy chất lỏng trong suốt giống như nước suối kia.
Ực ực hai tiếng, hắn trở về bình tĩnh.
Không đến một phút đồng hồ, khi bà Michelle dẫn bác sĩ kia đi đến, mụn nước ở trên mặt Ruhr bắt đầu khô quắt, nhanh chóng kết vảy, không tiếng động bong ra.
Thật sự có tác dụng… Lumian mừng rỡ nhẹ nhàng thở ra, lại tập trung tinh thần quan sát biến hóa của vận thế.
Một lần này, Ruhr không còn dấu hiệu tử vong nữa, vận mệnh mấy ngày sắp tới trở nên hơi lộn xộn, khiến cho Lumian khó có thể phân biệt và suy đoán.
Bác sĩ kia nhìn xem Ruhr vài lần, nghi ngờ nói với bà Michelle:
“Không phải tình huống rất tốt sao?”
Bà Michelle cũng phát hiện ra tất cả những bọt nước khủng bố ở trên mặt chồng đều biến mất không thấy đâu nữa, chỉ để lại một vài vết sẹo làm bạn với nếp nhăn, hô hấp càng trở nên vững vàng, không còn dồn dập nữa.
“Xin lỗi, là do ta quá sốt ruột.” Nàng vội vàng giải thích.
Bác sĩ rất chống cự mùi ở trên người nàng và Ruhr vẫy tay nói:
“Thuốc của Công ty Dược phẩm The Fool có hiệu quả hơn công ty khác nhiều, nếu như tình huống thật sự chuyển biến tốt đẹp, vậy lại quan sát thêm một chút, không cần vội vã chuyển đến bệnh viện Thánh cung.”
Nói xong, hắn vội vàng rời khỏi giường bệnh tạm thời này.
Bà Michelle giống như xụi lơ ngồi xuống bên cạnh Ruhr, thỉnh thoảng sờ lên trán hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn.
Lumian không rời đi, hắn kéo một cái ghế tròn qua ngồi xuống, nhìn xem kỹ biến hóa tình huống của Ruhr.
Qua mười phút, Ruhr mở mắt ra, mờ mịt nhìn trần nhà màu trắng xa lạ hỏi:
“Đây là, nơi đâu?”
Michelle nhẹ nhàng thở ra, cấp tốc nói sơ qua một lần chuyện hắn đột nhiên bộc phát bệnh cấp tính.
“Sao ta có thể đột nhiên sinh bệnh được?” Ruhr rất mê man: “Trước khi ngủ ta còn cảm thấy mình không có vấn đề gì cả.”
Lumian chen vào giữa trao đổi của hai vợ chồng, giống như tùy tiện hỏi:
“Trước khi ngủ ngươi đã làm việc gì không giống với thường ngày?”