“Không có.” Ruhr hồi tưởng lại một phen nói: “Giống như mỗi ngày trước kia, kiểm kê rác nhặt về, đi phòng vệ sinh tiểu tiện, trò chuyện trong chốc lát, đi ngủ… có thể là vì tối hôm qua trở về quá muộn, kiểm kê xong đều sắp một giờ, ngủ quá muộn gây nên…”
Chẳng lẽ do những rác này có vấn đề sao? Hoặc là ban ngày gặp phải thứ gì đó, đến nửa đêm mới bùng nổ? Lumian lại cẩn thận hỏi một phen, nhưng không hỏi ra được manh mối có giá trị gì từ trong miệng Ruhr và Michelle.
Thân thể của Ruhr khôi phục rất nhanh, vừa truyền dịch xong, hắn đã la hét đòi trở về khách sạn, không muốn ở lại phòng khám Roblin đến khi bình minh, miễn cho tiêu tiền nhiều hơn.
Lumian thấy vận thế của hắn không phát sinh biến hóa, chưa hề ngăn cản.
Bên ngoài phòng 302 khách sạn Golden Rooster.
Lumian hơi nhíu mày, quan sát một đống rác đang tản ra mùi hương khác nhau ở trong phòng kia, muốn tìm xem thứ có khả năng tồn tại vấn đề, Ruhr và Michelle thì đứng ở bên cạnh, không ngừng nói cảm ơn hắn.
Bởi vì đặc thù về hoàn cảnh, khứu giác không phát huy công dụng, Lumian mở linh thị ra, quan sát một trận, nhưng không có thu hoạch.
Hắn đành phải nói với hai vợ chồng Ruhr và Michelle:
“Không loại trừ trong những rác rưởi này có thứ gì đó khả năng sinh bệnh, đêm nay các ngươi ngủ ở phòng khác đi, chờ đến sáng rồi nói.”
Lumian định chờ sau khi Franck rời giường, mời nữ phù thủy am hiểu bói toán này hỗ trợ xác định ngọn nguồn của vấn đề.
Michelle bị chồng đột nhiên phát bệnh tật suýt chết dọa sợ, vội vàng nói trước khi Ruhr mở miệng:
“Được!”
“Cảm ơn ngươi, ông Shire.”
Tầng ba còn hai gian phòng trống, Lumian sắp xếp cho vợ chồng Ruhr và Michelle ở trong phòng 307, kêu bọn họ nhanh chóng nghỉ ngơi.
Lúc này đã hơn bốn giờ sáng, Lumian trở về phòng 207, nằm dài trên giường, vừa ngẫm nghĩ nguyên nhân vừa mơ màng ngủ thiếp đi.
Đột nhiên, hắn bất ngờ bừng tỉnh, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ.
Lumian căng thẳng trong lòng, mang theo thủy ngân sa đọa, rời khỏi phòng, theo tiếng khóc đi lên trên tầng ba.
Trong bóng đêm, cả trái tim hắn dần dần trầm xuống, hơi sợ hãi thả chậm bước chân.
Cuối cùng hắn dừng lại ở bên ngoài phòng 307, mượn dùng ánh trăng đỏ ửng đang xuyên thấu qua rèm cửa sổ, hắn thấy được bà Michelle đang quỳ gối ở trước giường ngủ, nức nở không ngừng.
Nhận thấy có người đến gần, Michelle mặc chân váy xà rông hơi vàng nghiêng đầu lại trong bóng tối, nhìn ra cửa, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn toàn là nước mắt.
Giọng nói của nàng mờ mịt lại trống rỗng:
“Ông, ông Shire, Ruhr đã chết…”
Đã chết… mặc dù Lumian có chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng vẫn không thể tiếp nhận được.
Khi rời khỏi phòng khám về đây, Ruhr rõ ràng đã khỏi hẳn, thoát khỏi vận thế tử vong, sao lại có thể đột nhiên chết đi được?
Lumian chậm rãi bước chân vào trong phòng 307, đưa mắt nhìn lên chiếc giường ngủ kia.
Ruhr nằm ở đó, ngoài mặt làn da là các miệng vết thương thối rữa đang chảy ra nước màu vàng nhạt, sắc mặt vàng như nến, lộ ra trắng bệch, đã không còn động tĩnh gì nữa.
Ánh mắt của hắn mở to, bên miệng còn có vết nôn.
Đối diện với ánh mắt lưu lại vẻ mờ mịt, đau khổ và không cam lòng vài giây, sau đó Lumian trầm giọng hỏi:
“Hắn chết khi nào?”
Mái tóc bạc phơ của Michelle giống như mất đi sáng bóng, nàng chậm rãi lắc đầu nói:
“Ta quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi, chờ ta tỉnh lại, hắn đã chết…”
“Trước khi hắn ngủ đã trở về phòng 302 sao?” Lumian hỏi tới.
“Không có, hắn chỉ đi đến phòng vệ sinh gần phòng 302 một chuyến, ta cũng đi cùng…” Giọng nói của Michelle rõ ràng rất trầm thấp, lại cho Lumian một cảm giác vô cùng mơ hồ, cái này giống như linh hồn của nàng đã có một phần không ở bên trong thân thể nữa.
Đều đi qua phòng vệ sinh kia, một người tái phát bệnh lạ, một người không có việc gì… Lumian nhíu mày, định đi đến phòng vệ sinh đó nhìn xem.
Nếu như nơi đó không có vấn đề gì, vậy khả năng bà Michelle tồn tại khác thường tương đối cao!
Lumian rời khỏi phòng 307, đi trên hành lang không hề có đèn chiếu sáng đến phòng vệ sinh mục tiêu, Michelle vẫn ngồi quỳ trước giường ngủ, không ngừng thấp giọng nức nở, chẳng quan tâm đến hành động việc làm của những người khác.
Bởi vì có nữ nhân viên vệ sinh cố định, do đó phòng vệ sinh ở trên tầng ba không còn dơ bẩn như trước kia nữa, tuy rằng trải qua sử dụng một ngày, không tránh được sẽ có vết bẩn và rác rưởi, nhưng ít ra có thể để cho người văn minh tìm được chỗ đặt chân.
Lumian liếc mắt nhìn xem, mượn nhờ ánh trăng đỏ ửng ở bên ngoài cửa sổ chiếu vào, thấy được bồn cầu và bồn rửa mặt, thấy được ống nước máy xuất hiện vết rỉ sét và mặt gương phản chiếu bên gò má mình.
Hắn cẩn thận quan sát kỹ một phen, phát hiện ở trên ống dẫn nơi kín đáo trong góc có một chiếc khăn tay bằng tơ tằm màu trắng.