Chỉ dùng mắt thường để quan sát, Lumian đã cho rằng nó không thuộc về phần lớn khách thuê ở trong khách sạn Golden Rooster hiện giờ, bởi vì chất liệu của nó rất tốt, thêu thanh lịch, giá cả chắc chắn xa xỉ.
Có người từ bên ngoài đến đây sao? Phản ứng đầu tiên của Lumian là định cầm lấy chiếc khăn tay kia, để kiểm tra kỹ càng, nhưng chợt liên tưởng đến hình ảnh toàn thân thối rữa khi bộc phát bệnh cấp tính của ông Ruhr, hắn lại cưỡng ép khống chế được bản thân.
Trong dòng suy nghĩ thay đổi thật nhanh, hắn rời khỏi phòng vệ sinh, đi trở về phòng 307, hỏi bà Michelle vẫn còn đang nức nở kia:
“Chiếc khăn tay ở trong phòng vệ sinh, ngươi có biết là của ai không?”
Michelle vừa mờ mịt lại buồn đau, hoàn toàn đưa ra câu trả lời theo bản năng:
“Là của Ruhr.”
Của ông Ruhr? Lumian vừa cảm thấy bất ngờ lại có cảm giác quả nhiên là thế.
Hắn hỏi tới:
“Hắn nhặt được từ đâu?”
Bà Michelle nhìn Ruhr với tình trạng dữ tợn lúc chết, nói giống như mê sảng:
“Trong số những rác đã nhặt được đêm nay, không biết là của quý ông hay quý cô nào vứt bỏ…”
“Nó bọc lấy một cục đờm, không bị tổn hại, Ruhr giặt nó, đặt ở trên người, định biến thành đồ đã sử dụng để bán đi, chứ không phải coi thành rác thu về…”
“Sau khi ngươi nói trong đống rác kia khả năng có đồ bẩn, Ruhr lấy nó ra, giấu ở trong phòng vệ sinh, hắn lại không dám quay về phòng 302…”
Đờm… Lumian cảm thấy mình đã tìm được ngọn nguồn của vấn đề.
Hắn chậm rãi thở hắt ra nói:
“Về sau ông Ruhr có lại chạm vào chiếc khăn tay kia nữa không? Ngươi có từng chạm vào không?”
“Ta không rõ…” Bà Michelle thong thả lắc đầu: “Tự hắn đi phòng vệ sinh, ta không chạm vào…”
Quả nhiên… Lumian lấy bao tay ra, lại đi đến phòng vệ sinh kia, dùng thủy ngân sa đọa khều chiếc khăn tay màu trắng làm từ tơ lụa kia, để vào bên trong tờ giấy trắng mang theo bên người, gấp chúng nó lại.
Trong cả quá trình, hắn cẩn thận, không trực tiếp chạm vào chiếc khăn tay kia.
Làm xong chuyện này, Lumian dùng một tờ giấy trắng khác lau thân đao của thủy ngân sa đọa, ném cục giấy vào trong bồn cầu, chờ đến khi nó bị ngâm nước đến mềm nhũn mới xả đi.
Hắn vừa đi ra phòng vệ sinh, đã nhìn thấy bà Michelle đang lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng 307, giống như u hồn đang lang thang trong bóng đêm.
Nhìn thấy Lumian tiến đến gần mình, bà cụ tóc trắng xóa này tỏ vẻ khẩn cầu:
“Trời sáng nhanh quá, ông Shire, ngươi có thể giúp ta cõng Ruhr quay về phòng 302 không?”
Giọng nói của nàng vẫn mơ hồ giống như trước.
Lumian ngẩn ra, trầm mặc năm sáu giây mới nói:
“Được.”
Hắn lập tức tiến vào trong phòng 307, dùng ga trải giường ngủ bọc lấy ông Ruhr, cõng hắn lên lưng.
Chỉ trong khoảng cách vài bước, Lumian đặt thi thể lên trên giường ở trong phòng 302.
Bà Michelle lách theo đống rác đi đến liên tục nói lời cảm ơn, sau đó giống như mộng du lảo đảo đi đến bên cạnh bàn gỗ, kéo rèm cửa sổ.
Thời gian đã đến gần sáu giờ sáng, chân trời có một chút ánh nắng ban mai sáng lên, khiến ánh trăng đỏ ửng nhạt nhòa không ít.
Michelle nghe tiếng người bán hàng rong rao hàng truyền đến từ phía bên kia của nhà trọ, liếc nhìn Ruhr thật sâu.
Lumian rời khỏi phòng 302, trở lại trên hành lang ánh sáng còn chưa thể chiếu tới, lưng dựa vào vách tường, không tiếng động đứng đó, không hề phá hư hình ảnh yên tĩnh kia.
Vài phút sau, bà Michelle đột nhiên đứng lên.
Nàng tìm ra thật nhiều tiền giấy và tiền xu ở các nơi trong phòng, sau đó rời khỏi phòng, cộp cộp xuống tầng dưới.
Lumian chưa đi theo, nâng chân phải lên dẫm lên tường sau lưng, thân thể cũng dựa vào bức tường vẫn còn ngủ say trong bóng tối.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bà Michelle ôm theo rất nhiều thứ trở về.
Có rượu quả nho đỏ đựng trong chai, có một con cá đã nướng chín, có thịt xông khói, có bánh nhân thịt, có bột đậu, có tương ớt, có quả táo.
Bà Michelle không hề liếc nhìn Lumian, đi vào phòng 302, ngã ngồi ở trên đất bên cạnh giường, đặt những đồ ăn này ở bên cạnh thi thể bị thối rữa.
Nàng ngẫm nghĩ, một lần nữa đứng lên, đốt sáng đèn cacbua canxi ở trên bàn gỗ, khiến căn phòng thoáng chốc tràn ngập ánh sáng.
Bà Michelle lại ngã ngồi ở trên đất, cầm lấy bánh nhân thịt kia, đặt nó đến bên miệng Ruhr, cười nói:
“Không phải gần đây ngươi muốn ăn bánh nhân thịt sao? Hôm nay ta mua cho ngươi.”
Sau khi để trên môi thi thể kia trở nên bóng loáng, bà Michelle cũng cắn một miếng bánh nhân thịt, nhắm mắt lại nói:
“Ăn ngon thật, đã bao lâu rồi chúng ta chưa ăn nhỉ? Hai tuần đấy nhỉ?”
Sau khi cắn liên tiếp vài miếng bánh nhân thịt, bà Michelle cầm lấy chai đựng rượu quả nho đỏ kia, ừng ực uống một ngụm.
Nàng mơ hồ nói:
“Ông à, cây nho của chúng ta kết trái, ủ thành rượu đỏ rồi này, chúng ta không cần lo lắng về sau sẽ ra sao nữa!”
Nàng vừa thao thao bất tuyệt với thi thể của Ruhr, vừa há to mồm uống rượu, ăn các loại đồ ăn.