Lumian ở ngoài cửa đứng trong bóng tối, lưng dựa vào vách tường, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bên trong, không rời đi, cũng không đi vào.
Rất nhanh, ý say của bà Michelle trở nên nồng đậm, nàng trước kia đã từng làm nữ phục vụ quán bar cao giọng hát lên:
“Trier dán đầy vàng;”
“Khiêu vũ đến tận bình minh;”
“Gà nướng béo mập đến chảy mỡ;”
“Bánh ngọt giống như pháo đài;”
“Người phục vụ thắt nơ đi tới đi lui giữa các vị khách;”
“Nhảy lên điệu nhảy vui sướng;”
“Người yêu dấu của ta, ở trong số họ.”
“Ở trong số họ.”
“Đây là thành phố vui vẻ, đây là Trier vĩnh hằng!”
Hát đến đây, bà Michelle đứng lên, lảo đảo đi đến bên cạnh bàn gỗ, đưa xấp tiền giấy bên người đến gần ngọn đèn cacbua canxi.
Trong thời gian ngắn, toàn bộ những tiền mặt này đều bị đốt, rơi lên trên bàn, tản ra ánh lửa sáng ngời hơi vàng.
Bà Michelle dang hai tay ra, lớn tiếng kêu lên:
“Đây là thành phố vui vẻ, đây là Trier vĩnh hằng!”
Nàng lập tức lấy dây thừng cột bao tải ra, trèo lên trên bàn gỗ, buộc dây thừng lên trên khung cửa sổ, cột một thòng lọng.
Trong ngọn lửa, bà Michelle xoay người qua, mặt nhìn Ruhr ở trên giường, chui cổ mình vào trong thòng lọng, sau đó khom hai chân.
Thòng lọng kia nặng nề trầm xuống, ánh mắt của bà Michelle hơi lồi ra.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ lại sáng thêm một chút, một phần ba hành lang đã nhiễm lên ánh sáng nhạt, Lumian dựa vào trên vách tường vẫn bị bóng tối bao phủ, hai tay đút túi, chân phải tựa ra đằng sau, không tỏ vẻ gì nhìn chăm chú vào bà Michelle đang treo ngược ở bên khung cửa sổ, nhìn miệng nàng dần dần há ra, nhìn vẻ mặt nàng trở nên thống khổ, nhìn hai chân của nàng cong lên cho đến khi chết mới buông xuống.
Thi thể kia nhẹ nhàng đong đưa trong nắng sớm.
…
Sáu giờ ba mươi lăm phút sáng, phòng 601 trong nhà trọ số 3 phố áo khoác trắng.
Franck bị tiếng đập cửa đánh thức tỏ vẻ đau khổ vuốt mái tóc rối bời màu nâu vàng:
“Ta mới ngủ có ba tiếng, có ba tiếng thôi!”
“Ngươi giúp ta nhìn xem thứ ở trên này có vấn đề gì không.” Lumian giống như không nghe thấy lên án của Franck, lấy khăn tay được bao bọc ở trong tờ giấy trắng kia ra: “Cẩn thận một chút, nó có thể sẽ truyền nhiễm bệnh tật.”
“Bệnh tật?” Franck lập tức tỉnh táo lại, quay trở về phòng, đeo một đôi bao tay màu vàng nhạt nửa trong suốt được làm từ cao su.
Nàng vô cùng cẩn thận mở trang giấy ở tầng ngoài ra, lấy khăn tay tơ lụa ở bên trong, đặt nó lên trên bàn trà dùng thủy tinh làm bộ phận chính.
Khẽ gõ răng vài cái, cẩn thận quan sát nó một lúc, vẻ mặt của Franck trở nên nghiêm túc nói:
“Là có vấn đề, bên trên đó còn sót lại không ít linh nhỏ bé nhưng sinh động, thuộc về cùng một chủng loại.”
“Ta hoài nghi đó là vi khuẩn gây bệnh, thông qua phương thức tiếp xúc qua làn da thậm chí trao đổi máu để lan truyền, dựa theo miêu tả của ngươi, tính truyền nhiễm của nó không hề mạnh.”
Lumian nghe không hiểu cái gì là vi khuẩn gây bệnh, nhưng đại khái có thể hiểu rõ ý Franck đang muốn biểu đạt là gì.
Hắn trầm mặc một chút nói:
“Có thể tìm ra chủ nhân của chiếc khăn tay này là ai không?’
“Không thành vấn đề, có môi giới mạnh mẽ ở đây, chỉ cần hắn không làm phản bói toán, hoặc trình độ phản bói toán không đủ cao, đều có thể bị ta tìm ra.” Khi nói chuyện, bên trên bao tay cao su của Franck bốc lên một tầng ngọn lửa màu đen.
Làm xong thanh khiết, nàng gỡ bao tay ra, lấy một mặt gương trang điểm, tay trái cách không ấn xuống chỗ chiếc khăn tay, tay phải khẽ vuốt lên mặt gương.
Nàng thấp giọng tụng niệm vài câu chú văn, đôi mắt theo đó trở nên thâm thúy.
Nàng bắt đầu lặp đi lặp lại câu nói bói toán:
“Chủ nhân của chiếc khăn tay này.”
“Chủ nhân của chiếc khăn tay này…”
Sau mấy lần liên tục, trên mặt gương lộ lên ánh nước, bên trong tăm tối chiếu ra một bóng dáng.
Đó là một người trẻ tuổi với vóc dáng gầy ốm, sắc mặt trắng bệch, giống như không quá khỏe mạnh.
Hắn có một mái tóc xoăn màu vàng sẫm, đôi mắt hơi nâu lộ ra lạnh nhạt không che giấu thêm, mặc một bộ áo đuôi tôm màu đen, cầm khăn tay bằng lụa màu trắng, ho khan hai tiếng, nhổ một cục đờm vào trong khăn tay.
Lumian nỗ lực nhớ lại dáng vẻ của người này, đột nhiên cảm thấy hắn hơi quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Thoáng nhớ lại, hắn đã nghĩ ra.
Đây là một thành viên trong đoàn tranh cử của Hugues Artois, lúc đó hắn đứng ở đằng sau cô gái tóc đỏ!
“Thế nào, có quen biết sao?” Franck nghiêng đầu nhìn về phía Lumian đang trầm mặc.
Lumian thu hồi ánh mắt khỏi mặt gương đang dần dần mơ hồ, giọng trầm thấp đáp lại:
“Người của Hugues Artois, ta đã từng nhìn thấy hắn ở trong đoàn tranh cử.”
Franck nhíu mày, thu hồi mặt gương trang điểm hỏi:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lumian nói sơ qua chuyện vợ chồng Ruhr và Michelle đã gặp phải, cuối cùng nói:
“Người này rất có vấn đề.”