Franck hơi cảm thán nói:
“Đều thảm đến làm người nhặt rác rồi, vì sao còn sẽ gặp phải chuyện như vậy nữa…”
Nàng lập tức cười nhạo nói:
“Hugues Artois có thể được quý cô Nguyệt đánh giá là người có đủ giác ngộ, bên người có kẻ nào đó kỳ quái, ta đều không hề ngoài ý muốn.”
Nói đến đây, Franck khựng lại một chút, nhìn Lumian nói:
“Bây giờ Hugues Artois là nghị viên chính phủ, ngoài sáng và trong tối đều sẽ không thiếu bảo vệ, nếu như chúng ta làm việc gì đó nhằm vào hắn hoặc người bên cạnh hắn, rất dễ dàng bị truy xét đến, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
“Chuyện này vẫn nên giao cho người phi phàm chính phủ đến điều tra tiếp theo, chuyện khác ta không dám bảo đảm, ít nhất kẻ thanh lọc của tòa án và thành viên của Trái Tim Máy Móc sẽ không coi như không nhìn thấy chuyện như vậy, nhất định sẽ nghĩ biện pháp biết rõ ràng chân tướng của sự việc và tình hình của mục tiêu.”
Lumian thong thả gật đầu, ngược lại hỏi:
“Đó là thuộc về con đường nào danh sách nào vậy? Một cục đờm có thể khiến cho người ta nhiễm bệnh tật trí mạng đến như thế.”
Trên đường hắn từ khách sạn Golden Rooster đến phố áo khoác trắng, cẩn thận nhớ lại thông tin về danh sách thấp của hai mươi hai con đường của Thần được ghi chép lại ở trong bút ký phù thủy của Aurora, phát hiện không có danh sách nào phù hợp với tình huống trước mắt.
Franck nghiêm túc suy nghĩ một chút nói:
“Hiểu biết của ta về hai mươi hai con đường của Thần không khác nào chị gái ngươi cả, chính là sẽ nắm giữ càng sâu sắc hơn một chút ở vài phương diện nào đó, trong số những danh sách ta đang nghĩ đến, danh sách phù hợp với điều kiện chỉ có một, nhưng cấp bậc của nó khá cao, vả lại giới hạn là nữ, không thống nhất với tình huống của mục tiêu.”
“Ờm… nếu như chúng ta đã gặp được người nhận ban ơn từ Mẹ vĩ đại và Cây Mẹ Dục Vọng, vậy vì sao mục tiêu lại không thể là người nhận được ban ơn từ một Tà Thần khác chứ?”
“Ha ha, nếu như thật sự có liên quan đến tín ngưỡng Tà Thần, người phi phàm của hai đại giáo hội chắc chắn sẽ càng thêm ra sức.”
“Ừm, tình trạng khi chết của Ruhr rất có đặc điểm, chỉ cần ánh mắt của cảnh sát đến thăm dò hiện trường không bị mù, đều sẽ nhanh chóng báo cáo lên trên, kêu người có thể xử lý đến xử lý.”
Lumian ừm một tiếng, vẻ mặt hiền hòa một chút.
Sau khi tạm biệt Franck, hắn quay trở về khách sạn Golden Rooster.
Khi đi ngang qua quầy lễ tân, bà Foires đứng lên, hơi sợ hãi và nịnh nọt mở miệng nói:
“Chào buổi sáng, ông Shire.”
Mấy ngày hôm trước, cảnh sát thông báo cho nàng rằng ông Eve tín ngưỡng tà giáo, trở thành tội phạm truy nã, kêu nàng dùng tiền thuê nhà đã thu trong khoảng thời gian này để chi trả chi tiêu trên các phương diện, duy trì hoạt động bình thường của khách sạn, cũng ghi sổ sách lại, đợi đến khi tuyển cử kết thúc, bọn họ sẽ nhanh chóng xử lý vấn đề kết cục của khách sạn Golden Rooster.
Điều này khiến cho bà Foires lo sợ bất an, sợ hãi thay đổi ông chủ sẽ sa thải mình, do đó nàng theo bản năng lấy lòng Shire, hy vọng đến lúc đó trùm của băng đảng Savoie này có thể nói đỡ giúp mình đôi câu – cho dù là ai tiếp nhận khách sạn Golden Rooster, đều sẽ không quá mức đắc tội băng đảng xã hội đen tương ứng, ngoại trừ kẻ có bối cảnh rất lớn.
“Chào buổi sáng.” Lumian đáp lại đơn giản, dọc theo cầu thang với vách tường dán không ít báo chí và trang giấy màu hồng phấn để che giấu vết bẩn vết rách, con rệp đi lên đến trên tầng ba.
Hắn đã đóng cửa phòng 302 lại trước khi các khách thuê ở trên tầng ba rời giường, vì thế cho đến tận bây giờ, còn chưa có ai phát hiện ra chuyện vợ chồng Ruhr và Michelle đã chết.
Tiếng hát của bà Michelle trước khi tự treo cổ cũng không làm kinh động đến hàng xóm xung quanh, đối với các khách thuê ở phố loạn này, bất cứ tiếng ồn gì đều có, tiếng ca hát, tiếng súng nổ, tiếng đánh nhau, tiếng kêu loạn, tiếng vận động, đủ loại, không đáng để chú ý đến.
Đầu tiên Lumian bỏ lại chiếc khăn tay bằng lụa kia vào nơi kín đáo ở trong phòng vệ sinh, sau đó đứng ở trước cửa phòng 302, chìa tay trái đeo bao tay màu đen tới, vặn tay nắm cửa, mở cửa gỗ ra.
Bên trong phòng, thi thể của bà Michelle lẳng lặng lơ lửng, mùi đồ ăn ở bên cạnh ông Ruhr và mùi từ rác rưởi xung quanh tản mát ra pha trộn vào nhau, tràn ngập trong tia sáng càng lúc càng sáng ngời.
Lumian đưa mắt nhìn mười mấy giây, bước chân thong thả xoay người rời khỏi nơi này.
…
Khi sắp đến tám giờ, hai tên cảnh sát lần trước nhận được thông báo, đến khách sạn Golden Rooster, họ nhìn thấy Lumian đã sử dụng kính nhìn trộm để làm xong ngụy trang.
“Tại sao lại chết người?” Cảnh sát trước đó đã từng hỏi Lumian không vui vẻ lắm chất vấn.
Đường nét khuôn mặt của hắn sâu sắc, nhưng ngũ quan không tốt lắm, thoạt nhìn trông khá già.