Lumian bình tĩnh đáp lại:
“Một người là bị bệnh chết, ta không phải là bác sĩ, không thể cứu hắn được.”
“Còn có một người kia thì sao?” Cảnh sát kia hỏi tới.
Lumian thản nhiên nói:
“Bị đả kích, tự treo cổ.”
Cảnh sát có vẻ mặt khá già kia nhíu mày, cùng với đồng nghiệp liếc nhìn nhau đi vào trong phòng 302.
Đập vào mắt hắn đầu tiên là thi thể treo ngược trên cửa sổ của bà Michelle, theo bản năng bịt chặt mũi.
Nơi này quá bẩn quá thúi!
Ngay sau đó, ánh mắt của hắn quét qua thi thể của Ruhr, nhìn thấy từng miếng da và máu thịt thối rữa chảy mủ.
“Chó má, cái này gọi là sinh bệnh?” Hắn không nhịn được quay đầu lại, nhìn Lumian, ánh mắt sợ hãi.
Lumian miêu tả sơ qua chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, chính là không nhắc đến chuyện khi ở phòng khám Roblin, tình huống của Ruhr đã chuyển biến xấu, hoàn toàn dựa vào hắn rót cho nửa bình thuốc chữa bệnh mới cứu về được, mà đổ hết công lao cho thuốc hạ sốt của công ty dược phẩm The Fool.
Hắn còn nhắc đến các chi tiết như bản thân hoài nghi trong đống rác rưởi tối hôm qua vợ chồng Ruhr thu có nguồn gốc truyền nhiễm, kêu bọn họ đến phòng 307 ngủ, bà Michelle đề cập đến trong phòng vệ sinh có một chiếc khăn tay bằng lụa.
Hai cảnh sát kia càng nghe càng trầm mặc, vẻ mặt đều có phần không đúng.
Đợi đến Lumian nói xong, bọn họ nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh xác nhận sự tồn tại của chiếc khăn tay bằng lụa.
Cảnh sát có vẻ mặt hơi già kia liếc nhìn Shire đang ở bên ngoài, hạ thấp giọng nói với đồng nghiệp:
“Lại là sự kiện thần bí học, ngươi ở đây coi chừng hiện trường, ta báo cáo chuyện này lên trên.”
Cảnh sát kia gật đầu:
“Không có vấn đề.”
Lumian nhìn xem bọn họ phân công, nhẫn nại cùng đợi người phi phàm chính phủ đến.
Không đến ba mươi phút đồng hồ, cảnh sát có vẻ mặt hơi già kia đã quay trở lại khách sạn Golden Rooster.
Chỉ có một mình hắn.
Người phi phàm chính phủ đâu? Đôi mắt của Lumian hơi trợn to.
Cảnh sát có vẻ mặt hơi già kia tránh Lumian, kéo đồng nghiệp đến cuối hành lang, dùng phương thức thì thầm để tiến hành trao đổi.
Lumian cách hơi xa, nỗ lực nghe vẫn không nghe thấy cụ thể đang trao đổi cái gì.
Qua một lúc, cảnh sát có vẻ mặt hơi già kia đi đến trước mặt Lumian, tỏ ra nghiêm túc nói:
“Bước đầu xác nhận là bệnh chết và tự sát.”
Không điều tra? Lông mày của Lumian khẽ động.
Sau khi cảnh sát kia mang thi thể của Ruhr đi đã lặp lại câu nói một lần, đeo bao tay lên, đặt chiếc khăn tay bằng lụa kia vào trong một cái túi vải, dùng sức buộc lại.
Lumian trầm mặc nhìn bọn họ đặt thi thể xuống, bọc kỹ Ruhr, đặt vào trong túi đựng xác, đủ loại ý niệm trong đầu trở nên lộn xộn:
“Tình trạng chết như vậy, người phi phàm chính phủ đều cảm thấy không có vấn đề gì, không cần làm điều tra?”
“Hay nói cách khác, cảnh sát kia không báo cáo sự việc lên, người phi phàm chính phủ còn không biết?”
“Có người ngăn cản hắn, kêu hắn biến chuyện này thành vụ án tử vong bình thường không có dính dáng gì đến phạm tội hình sự để xử lý?”
“…”
Các ý tưởng lắng đọng lại, Lumian lặng yên đi theo đằng sau hai cảnh sát đang chia ra đặt hai thi thể lên trên xe ngựa chở hàng.
Hắn cách hơi xa, ngửi mùi thúi lưu lại ở trên thân thể vợ chồng Ruhr và Michelle, lần theo dấu vết đến thẳng tận cổng tổng cục cảnh sát khu chợ.
Nhìn cánh cổng chính thường xuyên có cảnh sát mặc đồng phục ra vào, Lumian hơi nhíu mày.
Hắn bước đầu hoài nghi là do một cấp trên nào đó trong tổng cục cảnh sát ngăn cản hai cảnh sát mới vừa rồi, nhưng không thể tiến thêm một bước xác nhận xem cụ thể là ai.
Cho dù hắn đi theo vào trong tổng cục cảnh sát, lấy hoàn cảnh của nơi đó và thân phận của hắn, cũng không thể lần theo dấu vết thẳng đến văn phòng tương ứng được, còn nếu như quan sát ở bên ngoài, hắn không thể biết được người nào đi ra khỏi cổng chính tồn tại vấn đề.
Lumian lại tìm kiếm phương pháp điều tra:
“Tìm Franck dùng biện pháp bói toán sao?”
“Nhưng hoàn toàn không có môi giới…”
“Đổi lại cách nghĩ… tại sao sĩ quan cảnh sát kia lại muốn ngăn cản điều tra? Là hắn biết rõ sẽ có dính dáng đến người nào đó, hoặc là nói, đã có ai trước đó dặn dò hắn chú ý đến chuyện tương tự vậy?”
“Nếu như là khả năng thứ hai, vậy có tỷ lệ lớn là nhân vật thực quyền ở văn phòng nghị viên…”
Một suy nghĩ thoáng hiện lên, Lumian rời khỏi cổng tổng cục cảnh sát, bước nhanh đến bên ngoài kiến trúc bốn tầng màu vàng đất chỗ văn phòng nghị viên quốc hội khu chợ kia.
Hắn ngồi xổm xuống ở đầu ngõ con đường đối diện, làm bạn cùng với một nhóm kẻ lang thang.
Không bao lâu, hắn nhìn thấy một sĩ quan cảnh sát.
Sĩ quan cảnh sát kia có dáng người tròn trịa, chừng bốn mươi tuổi, tóc nâu nhưng mắt lam, bên trên quân hàm lấy màu đen làm nền có hoa diên vĩ gốc thơm màu trắng bạc chia thành ba cánh hoa.