Như vậy đại biểu cho Chánh thanh tra, còn thấp hơn cảnh ty một bậc.
Nhìn xem vị Chánh thanh tra kia vòng qua văn phòng nghị viên quốc hội, Lumian nhếch miệng lên, nở nụ cười.
…
Ở trên tầng hai kiến trúc bốn tầng màu vàng đất kia.
Tybalt với sắc mặt tái nhợt tóc vàng cuốn lên tiến vào trong văn phòng thư ký nghị viên.
Thư ký kia chừng ba mươi tuổi, tóc đen được chải chỉnh tề ra đằng sau, mắt màu lam bị kính gọng vàng che khuất, ngũ quan cân đối, khí chất nhã nhặn.
Hắn nhìn Tybalt đang ho khan kiểu đứt quãng, ném một cái túi ra, vẻ mặt lạnh như băng nói:
“Khăn tay của ngươi đã tìm về được rồi.”
Tybalt với mái tóc xoăn màu vàng sẫm mặc bộ vest, cười nói:
“Rất nhanh nhỉ.”
“Khốn kiếp!” Thư ký nghị viên mắng một câu: “Ngươi không biết đờm của ngươi có thể để cho người khác lây nhiễm bệnh tật sao? Ngươi không sợ người của hai đại giáo hội phát hiện ra sao?”
Ánh mắt màu nâu của Tybalt lạnh hạt, không để ý lắm nói:
“Tối đa chỉ chết hai ba dân đen, sẽ không có ai để ý đến bọn họ cả.”
“Ta bệnh đã đủ lâu, còn chưa nhận được ban ơn mới, như vậy khiến cho ta rất phiền chán, muốn giết người.”
Thư ký nghị viên nhìn hắn vài giây, trầm giọng trách cứ:
“Nếu như không phải ta dự phòng từ trước, kẻ thanh lọc đã đến tìm ngươi rồi.”
“Ngươi chết chẳng có vấn đề gì cả, nhưng đừng gây ảnh hưởng đến bọn ta!”
“Tybalt, không có lần sau nữa.”
Tybalt nhún vai, tỏ vẻ nhận phê bình.
Lumian ngồi ở đầu ngõ đối diện văn phòng nghị viên quốc hội, trà trộn trong một đám kẻ lang thang.
Trải qua theo dõi và quan sát, hắn đã đại khái biết rõ ràng cả sự việc:
Một người nào đó ở văn phòng nghị viên trước đó đã tìm được sĩ quan cảnh sát có thể tín nhiệm, kêu hắn lưu ý vụ án bởi vì nhiễm bệnh tật kỳ quái mà chết ở trong khu vực trực thuộc, đè vụ việc tương tự xuống, không báo cáo cho người phi phàm chính phủ tương ứng, cũng lấy chứng cứ tìm được đi, đưa đến văn phòng nghị viên.
Như vậy cũng cho thấy người trẻ tuổi không khỏe mạnh nhổ đờm vào trong khăn tay cũng vứt bỏ nó hiểu rất rõ hắn làm như vậy sẽ có hậu quả gì, bằng không chỉ cần hắn không nhắc đến chuyện này, vị ở văn phòng nghị viên kia sẽ không đến tìm người của tổng cục cảnh sát hỗ trợ!
Lumian nhìn chằm chằm vào kiến trúc bốn tầng màu vàng đất kia, không biết từ khi nào hai tay đã siết chặt lại thành nắm đấm, nhưng cuối cùng hắn không làm ra hành động quá khích gì.
Qua hồi lâu, hắn thong thả thở hắt ra.
Vào lúc này, hắn nhìn thấy một bóng dáng tương đối quen thuộc đi ra khỏi cổng kiến trúc chỗ văn phòng nghị viên.
Người kia đội mũ dạ bằng lụa nửa cao, tay cầm một cây gậy văn minh sẫm màu, mặc bộ vest màu đen thẳng thớm, bên miệng và cằm để chòm râu màu nâu nồng đậm, bên cạnh đôi mắt màu xanh đậm gần đen có vài nếp nhăn.
Hắn là Bono Goldwire ông chủ của Nhà máy Hóa chất Goldwire, tối hôm qua đã rời khỏi bữa tiệc tối chúc mừng sớm hơn Gardner Martin lão đại băng đảng Savoie, mà ảnh chụp của hắn thỉnh thoảng có xuất hiện trong bản tin trên tờ báo nào đó.
Lumian thu hồi tầm mắt, lại đợi thêm một lúc, cho đến khi Chánh thanh tra kia một mình rời khỏi văn phòng nghị viên, quay trở về tổng cục cảnh sát, hắn mới đứng dậy rời khỏi đầu ngõ có không ít kẻ lang thang đang nằm, tùy tiện tìm một quán cà phê, dùng bữa sáng đến muộn qua loa.
Khi sắp đến mười một giờ, hắn lại gõ cửa phòng Franck.
“Thế nào, người phi phàm chính phủ tiếp nhận chứ?” Franck đã rời giường, thay sang áo sơ mi kiểu nữ màu trắng và quần bò màu sáng nàng thích nhất.
Lumian lắc đầu:
“Không có.”
Hắn vừa đi vào trong phòng trọ, vừa giải thích thêm:
“Bị một Chánh thanh tra nào đó của tổng cục cảnh sát đè xuống.”
“Những kẻ ở văn phòng nghị viên cũng biết tùy tiện nhổ đờm sẽ xảy ra vấn đề à!” Franck vừa nghe đã hiểu là có chuyện gì, không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Lumian tìm vị trí ngồi xuống ở khu vực ghế sofa, thuật lại mọi chuyện bắt đầu từ chỗ cảnh sát đến cửa kiểm tra hiện trường cho đến Chánh thanh tra kia đi vào văn phòng nghị viên.
Franck nhìn vào ánh mắt hắn, trầm ngâm vài giây nói:
“Ta biết ngươi không cam lòng, biết trong lòng ngươi khả năng còn tích tụ một chút lửa giận, thật ra, ta có thể hiểu được, tuy rằng đôi vợ chồng kia không có quan hệ gì với ngươi, nhưng dù sao ngươi đã nỗ lực đi cứu bọn họ, lại gặp thất bại, mà phần lớn mọi người đều có thể sinh ra đồng tình với trải nghiệm bi thảm tương tự.
“Nhưng mà ta vẫn phải nói cho ngươi biết, nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại nữa, không thể kích động, không thể tự mình áp dụng thủ đoạn trả thù quá khích, đó là người ở bên cạnh nghị viên quốc hội, nếu như thật sự xảy ra vấn đề gì, sự việc sẽ ầm ĩ vô cùng lớn, hậu quả không phải ngươi và ta có thể thừa nhận nổi.”