Hai nhân viên cửa hàng một nam một nữ nhìn thấy người ăn mặc như kẻ lang thang tiến vào, đều hơi kinh ngạc, không biết có nên ngăn cản không.
Lumian tỏ vẻ hơi hoang mang giải thích:
“Ta gặp một tên cướp biến thái, cướp mất quần áo của ta, ta chỉ có thể tìm kẻ lang thang gần đó mua một bộ.”
Nghe thấy lời giải thích này, nữ nhân viên cửa hàng gần như cười thành tiếng.
Bọn họ từng thấy chuyện tương tự như vậy không ít, biết rõ người một khi tìm cớ như vậy thì thường đều là khi đang yêu đương vụng trộm với một quý bà nào đó, thấy chồng nàng trở về, không thể không trần truồng cầm ví tiền chạy trốn, sau đó tìm kẻ lang thang tạm thời gom chút quần áo.
Nếu như có người lý lẽ hùng hồn nói tình huống trước mặt mình là yêu đương vụng trộm gây nên, vậy có tỷ lệ lớn hắn đã gặp được kẻ cướp biến thái chân chính.
Cuối cùng Lumian mua một bộ vest thoạt nhìn không tệ lắm thật sự tương đối phổ thông, trong này bao gồm áo sơ mi, áo khoác, nơ thắt và gậy chống sẫm màu, mặt khác, hắn còn chọn một bộ tóc giả màu nâu và chòm râu giả cùng màu.
Tổng cộng tiêu tốn của hắn 78 pelkin.
Sau khi che giấu tung tích trở lại chỗ an toàn phố áo khoác trắng kia, Lumian bỏ đi ngụy trang trước đó, sau đó một lần nữa đeo kính nhìn trộm lên, theo dáng vẻ trong trí nhớ, hóa trang cho mình.
Mục tiêu của hắn là hướng vào người già cả, không bao lâu sau, hắn ở trong gương càng lúc càng giống với một người đàn ông trung niên, bên miệng và cằm dính chòm râu giả màu nâu lên.
Lumian biến thành Bono Goldwire, ông chủ nhà máy hóa chất Goldwire.
Tuy rằng chỉ giống được bốn năm phần, nhưng chỉ cần người quen biết đối phương không cẩn thận hồi tưởng và phân biệt, khi nhìn thấy hắn đều sẽ không tự chủ coi hắn thành đối phương.
Lumian định dùng thân phận này để lẻn vào trong văn phòng nghị viên quốc hội!
Trước khi bắt đầu chính thức hành động, hắn đã đi xuống dưới lòng đất một chuyến, giấu quần áo vốn thuộc về kẻ lang thang ở trong một mỏ đá bỏ không.
Rời khỏi Trier dưới lòng đất, Lumian cầm gậy chống, dáng vẻ vội vàng đi đến kiến trúc bốn tầng màu vàng đất chỗ văn phòng nghị viên quốc hội kia.
Thoáng quan sát, sau khi xác nhận hình ảnh lộ ra từ trong các căn phòng đều không có biến hóa rất lớn, hắn cúi thấp đầu, nửa che khuôn mặt, đến gần cổng tòa nhà.
“Ngươi tìm ai?” Bảo vệ cửa mặc đồng phục màu lam đậm cầm súng ngăn cản hắn.
Lumian ngước đầu lên, buông tay xuống, gấp giọng nói:
“Ta tìm nghị viên.”
Một trong các bảo vệ cửa mượn nhờ tia sáng của đèn đường khí đốt bên đường nhìn thấy rõ ràng gương mặt của kẻ đến đây, theo bản năng nói:
“Ông Goldwire, sao ngươi lại đến đây…”
Hắn chợt ngậm miệng lại, hiểu rõ quý ông có nhà máy bị nổ mạnh này có rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết vào đêm nay, có rất nhiều phiền não tìm kiếm sự giúp đỡ.
Hai bảo vệ cửa không hỏi nữa, nhường đường, để cho Lumian đi vào.
Trong sảnh chính ở tầng một người đến người đi, cho dù bóng đêm càng sâu, nhưng nơi đây vẫn tương đối náo nhiệt, nơi này có phóng viên, có quan chức, có đại biểu của tổ chức từ thiện, có nhân viên văn thư của bệnh viện đến thông báo tình hình, có nhân viên nghiệp vụ khác nhau phụ trách tiếp đãi bọn họ.
Lumian vẫn duy trì trạng thái không muốn để cho ai nhìn thấy kia, cúi đầu, che nửa khuôn mặt, đi thẳng đến cầu thang, dùng biện pháp tương tự thông qua chặn lại của hai bảo vệ cầm súng, đi lên đến tầng hai.
Hắn xác định hướng đi tiếp theo, lướt qua hai nhân viên đi ra từ trong văn phòng, đi đến trước văn phòng của người trẻ tuổi không khỏe mạnh kia.
Trên cửa màu đỏ thắm được khảm một bảng tên làm từ mảnh nhôm màu trắng, bên trên viết mấy chữ ngôn ngữ Intis màu vàng:
“Trợ lý thư ký, Tybalt Jacques.”
Tybalt… Lumian nở nụ cười, đeo bao tay vào, khẽ gõ cửa phòng.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa hơi dồn dập quanh quẩn ở bên trong phòng làm việc.
Một giọng nói có vẻ suy yếu và lạnh nhạt truyền ra:
“Mời vào.”
Lumian vặn tay nắm cửa, đẩy cánh cửa phòng màu đỏ thắm ra, nhìn thấy người trẻ tuổi dáng vẻ gầy ốm sắc mặt tái nhợt.
Hắn mặc áo sơ mi màu lam, áo gile màu đen và áo vest sẫm màu, đứng ở bên cạnh bàn làm việc rộng rãi, đang nhìn ra ngoài cửa.
Sau khi phát hiện người tới đây là Bono Goldwire, trợ lý thư ký tên là Tybalt Jacques này bật cười một tiếng:
“Đừng lo lắng, suy bại là vận mệnh tất cả sự vật đều không trốn tránh được, nhân loại là như vậy, tổ chức cũng là như vậy, một khi bắt đầu suy bại, thì sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề…”
Hắn còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Lumian vài bước đến gần bản thân, lập tức cảm thấy cảnh giác, bật thốt lên hỏi:
“Ngươi định làm gì…”
Bụp! Lumian đấm ra một quyền, mang theo ngọn lửa màu đỏ đậm thiêu đốt hừng hực.
Một đấm này cắt ngang lời Tybalt nói, khiến cho hắn theo bản năng nâng tay lên, dùng cánh tay đỡ lấy một quyền này.