Cùng lúc đó, hắn nghe thấy một giọng nói mang ý tứ trào phúng hết sức:
“Yếu ớt như vậy?”
Tính toán ban đầu của Lumian là sử dụng ngọn lửa bao trùm nắm tay loại phương thức công kích sẽ không gây ra động tĩnh quá lớn, sẽ không bị nhân viên xung quanh phát hiện ra để đánh bất ngờ kẻ địch, thừa dịp hỗn loạn rút thủy ngân sa đọa ra, tạo thành một vết thương cho đối phương, sau đó trước khi mục tiêu lấy lại tinh thần, mạnh mẽ vượt qua hắn, từ ban công thoát khỏi kiến trúc màu vàng đất chỗ văn phòng nghị viên này.
Trong quá trình này, có thể sử dụng các phương thức như quả cầu lửa, thuật quạ lửa để giữ chân kẻ địch, liều mạng bị thương cũng phải chạy trốn đến trong hẻm nhỏ gần đó, chui xuống Trier dưới lòng đất trước khi nhân viên bảo vệ của Hugues Artois và các thành viên đoàn đội tranh cử như quý cô tóc đỏ phản ứng kịp, dù sao áo giáp được chế tạo từ ngọn lửa có thể thiêu đốt vi khuẩn gây bệnh, dưới tình huống tiếp xúc không lâu, Lumian ít có khả năng bị lây bệnh tật, cho dù có sơ hở, tình trạng bệnh cũng tương đối nhẹ, đủ để cho hắn chống đỡ đến sáu giờ sáng.
Thật sự không được, hắn còn có thể đi tìm Franck, mượn nửa bình thuốc chữa bệnh.
Lấy thể chất tuổi già của người nhặt rác Ruhr, đều có thể sau khi tiếp xúc với cục đờm bệnh tật một hai tiếng mới phát bệnh, Lumian tin tưởng mình càng không có vấn đề gì.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cục đờm kia thuộc về thủ đoạn tương đối lợi hại của Tybalt, hắn không thể chế tạo ra bệnh tật nghiêm trọng có thể bùng nổ trong vòng một hai phút, nếu như không phải vậy, Lumian cũng có ngọn lửa có thể dùng để hộ thân.
Mà bây giờ, thông qua giao chiến ngắn ngủi, hắn phát hiện Tybalt Jacques còn yếu hơn tưởng tượng của mình không ít!
Điều này khiến cho Lumian lập tức thay đổi chủ ý.
Trong im hơi lặng tiếng, bên ngoài thân thể của hắn đã bao trùm lên một tầng ngọn lửa màu đỏ thắm.
Ngọn lửa kia giống như dòng nước, đều cách một tầng chân không mỏng đến không thể nhận ra với làn da, tóc, quần áo, mũ, nó trôi nổi ở đó, thiêu đốt không ngừng, chảy xuôi không ngừng.
Trong cơ thể của Lumian, từng luồng đỏ đậm liên tục tỏa ra, sáp nhập vào chúng nó.
Điều này khiến cho Lumian giống như đang mặc vào một chiếc áo choàng màu đỏ đậm bao phủ toàn thân, nhảy múa trong ngọn lửa, mơ hồ để lộ ra khuôn mặt bên dưới lớp ngụy trang của hắn và tròng mắt màu lam giống như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cạch một tiếng, hắn vứt bỏ cây gậy văn minh sẫm màu trong tay xuống, dùng một nắm tay khác quấn quanh ngọn lửa đánh về phía Tybalt.
Tay cầm của cây gậy chống kia, đỏ đậm vẫn đang thiêu đốt, thiêu hủy chỗ dấu tay, vân tay và mồ hôi lưu lại.
Rầm rầm rầm, Tybalt bị đánh lùi lại liên tục hai bước, giống như đang đối mặt với một cơn bão hỏa diễm, phản chiếu ra trong đôi mắt hắn toàn là đỏ đậm đang bốc lên.
Hắn khụ khụ hai tiếng, chợt nhổ một cục đờm về phía Lumian.
Cục đờm trong vàng mang xanh kia bị áo choàng ngọn lửa ngăn cản, nháy mắt đã bị hỏa táng, phát ra tiếng xèo xèo.
Rầm rầm rầm! Hai nắm tay quấn quanh ngọn lửa màu đỏ của Lumian vung đấm liên tục, áp chế Tybalt ở trong góc xó văn phòng, khiến cho lưng hắn dựa vào vách tường, sát bên ngăn tủ, không thể bỏ trốn, không thể lùi ra đằng sau, chỉ có thể bị động dùng hai tay đón đỡ.
Thấy cục đờm bệnh tật không thể phát huy tác dụng, thêm với không khí xung quanh đang chịu ảnh hưởng từ sự thiêu đốt của ngọn lửa và nguồn nhiệt độ cao, nhiệt độ càng ngày càng cao, khiến cho làn da của mình đều bắt đầu nóng lên, Tybalt căng thẳng trong lòng, định cao giọng kêu cứu.
Nhưng mà hắn mới vừa mở rộng miệng, quả đấm ngọn lửa của Lumian đã ầm ầm đến, đánh lên trên cánh tay của hắn, chấn động đến toàn thân hắn run lên, lời nói bị ép chặn ở chỗ yết hầu.
Tybalt lần lượt định kêu cứu, lại lần lượt bị đối phương cắt ngang đúng lúc, bên tai hắn lại không ngừng quanh quẩn tiếng nói trầm thấp của kẻ địch:
“Chỉ có chút thực lực như vậy?”
“Ngươi đồ gà con nhỏ yếu sao dám tùy tiện phun đờm mọi chỗ?”
“Thần linh ngươi tín ngưỡng không nói cho ngươi biết không nên làm hành vi không văn minh sao?”
“Ta sẽ tìm một trăm kẻ lang thang, mỗi người đều phun một cục đờm vào trong miệng ngươi!”
Từng câu trào phúng này kích thích đến hai mắt Tybalt đỏ lên, trong ngắn ngủi quên mất chuyện cầu viện, chỉ muốn để cho đối phương thối rữa mà chết.
Làn da để lộ ra ngoài của hắn mọc lên từng vết phồng nước nửa trong suốt, bên trong lấp đầy chất lỏng ghê tởm vàng nhạt biến thành màu đen.
Rầm rầm rầm!
Nắm đấm ngọn lửa của Lumian đốt rụi tay áo của Tybalt, làm rách vết phồng nước nửa trong suốt ở nơi đó, nhưng chất lỏng ghê tởm màu vàng nhạt biến thành màu đen không thể tiếp xúc đến làn da của hắn, đầu tiên là bị ngọn lửa thiêu rụi một vòng, tiếp theo bị bao tay ngăn cách.