Vài giây sau, nàng mới chậc một tiếng nói:
“Thằng nhóc này, thằng nhóc này, một mặt đồng ý với ta sẽ nhẫn nại, mặt khác lại trực tiếp lỗ mãng, thật sự là thù hận không lưu lại đến ngày hôm sau phải không?”
“Nếu như ngươi luôn luôn như vậy, ta hoài nghi sâu sắc ngươi không sống qua nổi năm nay, không, tháng này!”
Lumian giải thích đơn giản:
“Thật ra ta không định tối hôm qua sẽ xử lý xong thằng cha tên Tybalt kia, chỉ định ngồi canh chừng hắn một chút thôi, thu thập nhiều tin tức một chút, vì để chuẩn bị sau đó tìm ngươi cùng nhau đối phó với hắn, nhưng cơ hội thoáng cái xuất hiện, hơn nữa vô cùng tốt, ta không thể thuyết phục bản thân bỏ qua được.”
“Ừm, ta có chuẩn bị ở các phương diện, bao gồm cả chống bói toán, chống lần theo dấu vết.”
Franck thở phào một hơi, tò mò hỏi:
“Có phải thằng cha kia rất yếu, ngươi làm thành công giống như rất thoải mái?”
“Năng lực chủ yếu của hắn là thông qua tiếp xúc để lây truyền bệnh tật, vừa lúc bị kẻ phóng hỏa khắc chế, nếu như không vì chống bói toán chống thông linh, trong vòng mười giây ta đã có thể xử lý được hắn.” Lumian ngẫm lại nói.
Franck cảm thán nói:
“Ngươi ấy, thật sự quá may mắn, ngươi chưa từng nghĩ đến tình huống mục tiêu quá lợi hại sao?”
“Bước đầu ta phán đoán hắn sẽ không đặc biệt lợi hại, nếu như vượt qua mức độ nhất định ta sẽ trực tiếp dùng thanh đao kia của ta.” Lumian hỏi ngược lại: “Sao ngươi rời giường sớm vậy?”
“Ta bị Gardner đánh thức!” Franck nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn kêu ta huy động các ngươi những trùm này, tìm ra người giết chết thư ký trợ lý Hugues Artois, ta vừa nghe tình huống kỹ càng đã cảm thấy là việc do ngươi làm ra! Tối hôm qua mới nói với ngươi điều chỉnh xong trạng thái rồi hẵng điều phối ma dược, quay đầu ngươi đã uống kẻ phóng hỏa.”
Lumian thành khẩn nói:
“Ta cảm thấy trạng thái của ta trong khoảng thời gian này đặc biệt thích hợp tăng lên kẻ phóng hỏa, cho nên mới nhanh chóng điều phối ma dược.”
“Có phải lão đại hoài nghi ta không?”
“Tạm thời sẽ không.” Franck lắc đầu: “Trừ bản thân ngươi ra, không ai có thể nghĩ đến tối hôm qua ngươi sẽ uống ma dược, hơn nữa, ngươi còn rất thông minh giá họa cho hội Cực Quang, ừm, ở trong lòng Gardner, ngươi rõ ràng thiếu động cơ cần thiết.”
Nói đến đây, Franck liếc nhìn cái đầu của Lumian:
“Đến đây đi, ta giúp ngươi nhuộm về màu sắc cũ, vào lúc này cố hết sức không có thay đổi gì cả, miễn cho bị người hoài nghi.”
“Được.” Lumian cảm thấy vui vẻ vì giảm đi được một khoản tiền.
…
Phòng bệnh vào buổi sáng náo nhiệt hơn ban đêm rất nhiều, có người bị khiêng đi trong kêu khóc, có người được người thân đưa về nhà, có người kiên trì phải rời khỏi bệnh viện khi đối mặt với tiếng khóc.
Jenna và Élodie tỉnh lại lần nữa vẫn luôn duy trì trầm mặc khi đối mặt với từng cảnh tượng như vậy, bởi vì các nàng hiểu rất rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Không phải tất cả mọi người đều bằng lòng gánh vác món nợ nần lớn để điều trị cho người thân nhất, cũng không phải tất cả mọi người đều hy vọng bởi vì bản thân khiến cho gia đình mình rơi vào vực sâu.
Đôi khi là bệnh nhân bỏ qua, người nhà kiên trì, đôi khi là người nhà kiên trì, bệnh nhân không thể lựa chọn, chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh, đôi khi là bệnh nhân và người nhà không cần nhiều lời, ăn ý đồng thời rời khỏi phòng bệnh, khi nhìn nhau, nước mắt không nhịn được, hoặc khóc hoặc kêu.
Đợi đến khi phòng bệnh khôi phục lại yên tĩnh nhất định, Élodie miễn cưỡng dựa vào ngồi dậy thấp giọng hỏi:
“Ta còn phải ở đây điều trị bao lâu nữa?”
Jenna ngẫm nghĩ, quyết định nói thẳng cho mẹ, dù sao chuyện này không giấu giếm được, khi bác sĩ đi kiểm tra phòng, điều trị hoặc kiểm tra sâu thêm, dù ít dù nhiều sẽ tiết lộ một chút, còn Élodie lại ở lại thêm vài ngày, cũng có thể dựa vào tình hình thân thể và sự thật luôn không ra viện để suy đoán được chân tướng.
Jenna sắp xếp lại câu từ nói:
“Bác sĩ nói cần phải ở lại trong này vài tháng, thậm chí là nửa năm, ngoại thương của ngươi không nặng, nhưng thân thể bị hao tổn rất nhiều, không triệt để chữa khỏi, tình huống có thể sẽ chuyển biến xấu.”
Không đợi Élodie phản ứng kịp, nàng nở nụ cười:
“Ta đã kiếm được chi phí điều trị, mượn từ chỗ Franck, nàng không thiếu chút tiền như vậy, đồng ý ta và Julien có thể trả lại theo kỳ trong hai đến ba năm, đến lúc đó, tiền bồi thường tai nạn của ba chắc chắn đã phát xuống, của ngươi có lẽ cũng có hy vọng.”
Vẻ mặt Élodie hơi hoảng hốt, vài giây sau mới nói:
“Sao phải lâu như vậy…”
“Nổ mạnh lớn như thế, còn có thể khí hóa học, có thể sống sót đã không tệ.” Jenna thuận thế hỏi: “Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Élodie ngẫm nghĩ một lúc, hơi mệt mỏi trả lời:
“Ta không rõ, nổ mạnh xảy ra trong thoáng chốc, lúc đó ta đã hôn mê đi.”