Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 581 - Chương 581 - Dứt Khoát (2)

Chương 581 - Dứt khoát (2)
Chương 581 - Dứt khoát (2)

“Ta cảm thấy bắt đầu từ bên cạnh bồn chứa kim loại, haizzz, rất nhiều thiết bị ở nhà máy đều rất cũ kỹ, thường xuyên có chỗ bị hỏng, cần bảo trì, ông chủ lại không chịu bỏ tiền ra thay mới, haizzz…”

Hàn huyên một lúc như vậy, Jenna thấy tinh lực của mẹ có phần không ổn, nên kêu nàng nghỉ ngơi một chút, bản thân thì đi đến phòng vệ sinh ở cuối hành lang.

Sau khi nhìn thấy nàng đi ra khỏi phòng bệnh, Élodie giãy giụa xuống giường, rút bình truyền dịch ra, bám lấy vách tường, đi hai bước lại thở gấp đến phòng bệnh ở chếch đối diện – nơi đó có bác sĩ và y tá đang lần lượt kiểm tra cho người bị thương.

Élodie tìm được bác sĩ, báo phòng bệnh và số giường của mình, mở miệng hỏi:

“Ta còn phải điều trị mấy tháng?”

Bác sĩ lật xem ghi chép nói:

“Kết quả kiểm tra còn chưa có đầy đủ, trước mắt xem cần năm đến bảy tháng.”

“Hàng tháng cần nộp bao nhiêu chi phí điều trị?” Élodie hỏi tới.

Bác sĩ cân nhắc nói:

“Xem kết quả kiểm tra như thế nào, nếu như tốt, mỗi tuần cần chừng 200 đến 300 pelkin, về sau đó còn có thể ít hơn, nhưng nếu như tình huống không tốt lắm, vậy một tuần cần 400 đến 500 pelkin, về sau, cho dù ngươi ra viện rồi, cũng phải chú ý nghỉ ngơi, tuyệt đối không thể lại mệt nhọc nữa.”

Élodie lập tức mất ngôn ngữ, được y tá nâng trở về phòng bệnh, một lần nữa cắm kim truyền.

Sắp đến buổi trưa, Julien cố ý chạy đến nhìn xem tình huống của mẹ đi vào trong phòng bệnh.

Jenna hàn huyên với hắn vài câu sau đó nói:

“Ta đi nhà ăn thuộc về bệnh viện mua đồ ăn cho hai người.”

Nói xong, nàng bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh, dọc theo cầu thang đi xuống.

Trải qua ba phen bốn lượt giáo dục của Lumian, nàng chân chính nhận thức được bản thân là người phi phàm, đã không giống với người bình thường, chỉ cần bằng lòng gánh vác rủi ro nhất định, sẽ có biện pháp kiếm tiền.

Do đó, chi phí điều trị và khoản lớn nợ nần đều không quan trọng gì, mẹ có thể cứu về đáng giá vui vẻ, đáng để ca ngợi Thái Dương!

Trong phòng bệnh, Élodie nhìn Julien đang ngồi ở bên cạnh, ánh mắt hiền hòa vẻ mặt dịu dàng hỏi:

“Ngươi sắp hai mươi ba tuổi rồi nhỉ?”

“Đúng thế.” Julien cười nói: “Đã sớm là công nhân có thể gánh vác lên một gia đình, nhưng mà ở trong mắt ngươi, ta vẫn luôn là một đứa trẻ chưa trưởng thành.”

Élodie cười nhẹ nói:

“Đó là bởi vì tiêu chuẩn đối với trưởng thành của ta không giống với người khác, ta luôn luôn cảm thấy, chỉ có nắm giữ một bản lĩnh có thể liên tục kiếm tiền mới coi như trưởng thành, ngươi còn kém một năm, Chéria còn một năm rưỡi nữa.”

“Vài năm này, các ngươi thật sự rất vất vả.”

“Người vất vả là ngươi.” Julien hơi cảm khái nói: “Trước khi ta có thể chân chính đỡ đần, suốt cả một năm trời ngươi luôn làm ba phần việc, bắt đầu từ sáu giờ sáng ra cửa, mãi tận đến mười hai giờ tối mới có thể về nhà.”

Nói đến đây, hắn đang cảm xúc kích động bật thốt lên:

“Bọn ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi!”

Élodie vui vẻ cười một tiếng, sờ lên mái tóc màu nâu vàng của mình:

“Đáng tiếc, tóc giả của ta không còn.”

“Còn cả em gái của ngươi nữa, trước đó lừa chúng ta nói rạp hát yêu cầu, nhuộm tóc mình thành màu nâu vàng, chính là vì để khi đi đến sàn nhảy ca hát không bị người nhận ra, thật sự không có cách nào với nàng mà.”

“Haizzz, ta thật sự không hy vọng các ngươi lại gánh vác thêm càng nhiều nợ nần, như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của các ngươi, đến lúc đó, các ngươi đều không còn trẻ tuổi nữa…”

Julien vội vàng trấn an mẹ, nói mình học tập kỹ thuật thợ nguội rất xuất sắc, sang năm chắc chắn có thể tăng tiền lương.

Thao thao bất tuyệt vài phút, Élodie che ngực, nói với Julien:

“Ta không thoải mái lắm, ngươi giúp ta tìm bác sĩ lại đây.”

“Vâng.” Julien đứng phắt dậy, đi ra ngoài.

Élodie lập tức rút kim tiêm truyền dịch, bám giường bệnh, tập tễnh nhưng kiên định đi đến bên cửa sổ của phòng bệnh.

Tầng một bệnh viện Thánh cung.

Jenna cầm một hộp cơm làm bằng gỗ, rời khỏi nhà ăn phụ thuộc, đi đến đầu cầu thang.

Đột nhiên, đuôi khóe mắt của nàng nhìn thấy ngoài sảnh chính có một bóng dáng rơi từ trên cao xuống, phát ra tiếng bịch.

Trong lòng Jenna hoảng hốt khó hiểu, giống như cũng không biết bản thân đang lo lắng cái gì xoay người lại, lao ra khỏi sảnh chính, đi đến gần người nhảy lầu kia, chen qua đám người đang vây quanh hiện trường.

Một giây sau, nàng nhìn thấy chất lỏng màu đỏ đang chảy xuôi ra, nhìn thấy khuôn mặt thân thương mang theo nếp nhăn li ti.

Bộp một tiếng, hộp cơm trong tay nàng rơi xuống trên mặt đất, con mắt của nàng trở nên mờ mịt lại trống rỗng, phản chiếu ra màu đỏ tươi chói mắt.

Người chết kia là mẹ của nàng Élodie.

Người nhảy lầu tự tử là mẹ của nàng Élodie.

Quán cà phê trên tầng hai sàn nhảy Brise.

Lumian vừa ăn cơm trưa xong lại một lần nữa nhìn thấy Franck mặc áo sơ mi trắng, quần bò màu sáng và đeo giày màu đỏ.

Bình Luận (0)
Comment