“Chúng ta không còn bao nhiêu nợ nần nữa, mất đi việc làm hiện tại, còn có thể tìm một phần công việc mới, đừng sốt ruột…”
“Ngươi có đầy đủ trụ cột, chắc chắn có sư phụ khác bằng lòng nhận lấy ngươi…”
“Cảnh tượng mẹ muốn nhìn thấy là ta và ngươi có thể sống tốt đẹp, chứ không phải đang tự trách…”
Jenna liên tiếp lặp lại những lời này, cho đến khi Julien sụp đổ tinh thần đã tiêu hao quá lớn, thân thể dần dần như nhũn ra, dựa vào trên vách tường cạnh cửa sổ, ngủ thiếp đi.
Hắn cuối cùng yên tĩnh.
Nhìn vẻ mặt anh trai dần dần giãn ra, không còn hoảng sợ và đau khổ như vậy nữa, Jenna không tiếng động thở hắt ra, nước mắt trong mắt cuối cùng mất đi miệng cống, không ngừng rơi xuống.
Yên lặng khóc một trận, nàng đứng dậy, đi đến bên giường của Julien, ôm chăn, nhẹ nhàng khoác lên trên người anh trai đang ngủ dựa vào vách tường.
Làm xong tất cả, nàng lê bước chân, quay trở về trong căn phòng kia, đó là phòng ngủ thuộc về nàng và mẹ nàng Élodie.
Jenna nằm xuống, mở to ánh mắt trống rỗng, kinh ngạc nhìn trần nhà mờ tối có một chút ánh trăng.
Trong đầu nàng thường hồi tưởng lại những lời mẹ đã từng nói, nhưng không cách nào lại thuyết phục bản thân.
Có lẽ, trừ bỏ một số rất ít người may mắn ra, bóng tối mới là giai điệu chính của cuộc đời, ánh sáng chẳng qua chỉ là tô điểm ngẫu nhiên.
Jenna đột nhiên cầm lấy gối đầu của mẹ, trùm nó lên trên mặt mình, thân thể xuất hiện đủ loại phản ứng sẽ có khi khóc thút thít.
Vì sao, vì sao luôn là bóng tối, không có một chút ánh sáng?
Đến khi nào vầng mặt trời mới có thể một lần nữa mọc lên?
Không biết đến mấy giờ, Jenna mờ mịt ngủ thiếp đi.
Nàng bị động tĩnh ở bên ngoài đánh thức.
Nàng xoay người ngồi dậy, xoa nhẹ ánh mắt đã sưng lên, vội vã đi ra khỏi phòng.
Đập vào mi mắt nàng là Julien đang nướng bánh mì lát.
Hắn không còn sụp đổ và thất thường trên tinh thần như tối hôm qua nữa, tập trung bận rộn việc trong tay.
Môi Jenna mấp máy vài giây, cuối cùng nói ra được lại là lời thăm hỏi ân cần hằng ngày:
“Ngươi dậy sớm vậy?”
Julien hơi chất phác đáp lại:
“Ngày hôm qua không ăn tối, bị đói tỉnh.”
“Ngươi lại chờ thêm một chút, bánh mì nướng sắp xong rồi.”
Nhìn thấy trạng thái của anh trai, Jenna không chỉ không thả lỏng, ngược lại càng lo lắng hơn.
Nếu như Julien vẫn ở trong trạng thái tinh thần sụp đổ không ngừng kêu gào giống như đêm hôm qua, mặc dù nàng sẽ khó chịu, sẽ đè nén, sẽ tuyệt vọng, nhưng nàng không hề sợ hãi.
Nàng sẽ lấy phương thức ép buộc mang theo anh trai đi gặp Franck, mời nàng nhanh chóng tìm bác sĩ tâm lý chân chính tiến hành điều trị.
Mà bây giờ, nàng không xác định Julien có thật sự trở lại bình thường không, hay chỉ có bình thường ở vẻ bề ngoài.
Có vấn đề nếu như không giải quyết, luôn luôn đọng lại trong lòng, đợi đến lúc bộc phát ra, rất có thể sẽ trở nên trí mạng!
Jenna rất sợ mình mới vừa ăn bữa sáng xong, đã nhìn thấy anh trai thừa dịp mình vừa không chú ý đến nhảy lầu tự sát.
Nàng nghiêm túc quan sát Julien một lúc, cảm thấy sụp đổ điên cuồng thật sự không có, nhưng có lẽ trên tinh thần còn chưa khôi phục bình thường.
Julien trái lại khi tự làm bữa sáng, động tác nhanh nhẹn, tay chân lanh lẹ, không có vấn đề gì, chỉ khi nào trao đổi bằng lời nói mới sẽ hiện ra trạng thái chất phác, khô khan, phản ứng chậm chạp.
Điều này khiến cho Jenna càng tin tưởng anh trai đang áp những sụp đổ và thất thường này xuống dưới đáy lòng, kể cả suy nghĩ và linh hồn của hắn.
Phù… vẫn phải tìm bác sĩ tâm lý chân chính thôi… Trước mắt Jenna lại nổi lên một tầng sương mù.
Không bao lâu, Julien nướng xong bánh mì, đi đến chỗ người bán hàng rong bên đường mua một chai sữa coi như tươi mới.
Jenna vừa ăn bữa sáng không biết ngon vừa tỏ vẻ lơ đãng nhìn anh trai hỏi:
“Tối hôm qua ta bị mất ngủ, cảm xúc rất đè nén, muốn tìm bác sĩ tâm lý kiểm tra thử, hình như ngươi cũng giống thế, có muốn đi cùng không?”
Hai giây sau Julien mới đáp lại:
“Ta muốn đi tìm việc.”
Nơi đáy lòng Jenna lại tràn ngập ra bi ai mãnh liệt.
Anh trai lại không chất vấn chuyện đi tìm bác sĩ tâm lý.
Người ở con phố này, kể cả đi đến phòng khám tìm bác sĩ đều không quá bằng lòng, chứ đừng nói đến vì tinh thần không tốt nên đi gặp bác sĩ tâm lý.
Phần lớn trong số bọn họ đều không biết có nghề bác sĩ tâm lý này, cũng không nhận thấy bản thân có vấn đề về tâm lý.
Nghĩ đến bác sĩ tâm lý chân chính còn cần phải hẹn trước, Jenna không ép buộc, ngẫm nghĩ, dùng giọng điệu cổ vũ nói:
“Ta cảm thấy lần này có lẽ ngươi nên cẩn thận lựa chọn chủ nhân và sư phụ, ba ngày năm ngày không tìm được việc làm rất bình thường, khả năng cần một đến hai tuần, thậm chí là một đến hai tháng.”
“Đến lúc đó, hai người chúng ta đều có thu nhập, có lẽ trong vòng năm nay là có thể trả sạch nợ nần còn lại, nếu như chỉ trông chờ vào một mình ta, vậy chắc chắn không được, thu nhập của ca sĩ ngầm cũng không ổn định, không biết đến lúc nào sẽ không được người thích nữa.”