Jenna nói vậy một phương diện là vì để trước giảm bớt áp lực cho anh trai, miễn cho hắn trong khoảng thời gian ngắn không tìm được việc làm, nhận lấy kích thích, lại sụp đổ, một phương diện khác là cường điệu tầm quan trọng của hắn, nói chỉ có em gái là không chống đỡ nổi, để cho hắn cảm thấy bản thân còn rất hữu ích, dựa vào trách nhiệm để níu giữ ý chí muốn sống của hắn, tránh cho hắn đột nhiên tự sát.
Trước ngày hôm qua, Jenna chưa từng cân nhắc đến những chi tiết này, hôm nay đã không tự chủ suy xét đến vấn đề tương tự.
Sau khi chờ mãi đến trạng thái của Julien ổn định, nàng nhìn theo anh trai đi ra cửa đến nơi tập trung nhà máy của khu vườn bách thảo tìm kiếm cơ hội.
Nghỉ ngơi một lát, Jenna vẫn hơi mệt mỏi rời khỏi số 17 phố Pasteur, bước đến phố Thánh Gervais cách đó không xa.
Nàng định cứ chậm rãi như vậy đi đến phố áo khoác trắng, vừa vặn Franck rời giường, mời nàng hỗ trợ hẹn trước bác sĩ tâm lý chân chính.
Khi ngẩn ngơ mơ màng đi đến đầu đường, ánh mắt Jenna vô hồn đảo qua, nhìn thấy trên tờ báo nào đó ở sạp báo bên cạnh có đăng một mẩu tin tức:
“Nghị viên quốc hội Hugues Artois cường điệu muốn xử lý công bằng chính trực sự cố nhà máy hóa chất Goldwire nổ mạnh.”
Jenna bị những câu từ này hấp dẫn, theo bản năng đi tới, cầm lấy tờ báo kia, cấp tốc đọc mẩu tin tức đó:
“… Nghị viên quốc hội Hugues Artois mới trúng cử cho rằng không thể bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên chửi bới các chủ nhà máy, cũng không thể để cho chủ nhà máy đã cung cấp rất nhiều công việc và tiền thuế cho quốc gia ngay cả một sự cố đều không gánh vác nổi, phải phá sản, như vậy sẽ gây nên rất nhiều đóng cửa, rất nhiều thất nghiệp, mang đến một vòng chống đối và rối loạn mới.”
“Hugues Artois tỏ vẻ hắn không quên những người bị thương và đã chết trong vụ nổ mạnh, sẽ tìm kiếm quỹ công ích thành lập mới đến để giúp đỡ gánh vác một phần bồi thường tai nạn cho các chủ nhà máy, để cho các nhà máy có thể tiếp tục hoạt động, khiến người có trách nhiệm trong sự cố này dùng càng nhiều công việc và tiền thuế đến chuộc tội.”
“Hắn còn tỏ vẻ, hắn sẽ đưa ra đề xuất ở quốc hội, tạo ra hoàn cảnh tốt hơn cho các nhà xí nghiệp, trong này bao gồm đuổi việc công nhân và viên chức không đạt tiêu chuẩn càng đơn giản hơn, bồi thường tai nạn càng hợp lý hơn…”
Đọc đến đây, hai vai của Jenna đột nhiên bắt đầu rung rung.
Nàng bật cười thành tiếng, cười đến thân thể run rẩy, hồi lâu không ngừng.
Qua một lúc, nàng buông tờ báo xuống, tiếp tục tiến lên phía trước.
Trong bất tri bất giác, Jenna đã đi đến phố Thánh Gervais, đi đến chỗ nhà máy hóa chất Goldwire hơn phân nửa đã biến thành đống đổ nát kia.
Nhìn bồn chứa kim loại tàn phá đến cực điểm, nàng lại một lần nữa nhớ lại mẹ Élodie.
Mỗi một lần nàng đều theo sự vật mang tính dấu hiệu kia đi vào nhà máy.
Mấy phút đồng hồ sau, trong tầm mắt hơi mơ hồ của Jenna chiếu ra một gương mặt trong xa lạ lại lộ ra một chút quen thuộc.
Đó là một cô gái mặc váy dài cũ kỹ, nàng nói với Jenna:
“Nhanh lên, đi đại lộ khu chợ, nghị viên quốc hội kia định tổ chức một bữa tiệc an ủi, mời những người như chúng ta tham dự, chắc là có thể tranh thủ được chút gì đó!”
“Bữa tiệc an ủi?” Jenna mờ mịt hỏi lại.
Cô gái kia vội vàng gật đầu:
“Đúng! Chẳng phải mẹ ngươi bị thương ở trong sự cố nổ mạnh sao? Ngươi không nhớ à, chúng ta đã từng gặp nhau ở trong phòng bệnh?”
“Ba mươi phút trước, nghị viên kia mới vừa đến bệnh viện, sau đó lại định tổ chức bữa tiệc an ủi!”
“Hugues Artois?” Jenna hỏi lại theo bản năng.
“Đúng đúng đúng, chính là cái tên này.” Cô gái kia giữ chặt lấy cánh tay của Jenna, kéo theo nàng vẫn còn đang ngơ ngẩn, tiến đến văn phòng nghị viên quốc hội chỗ đại lộ khu chợ.
Hơn nửa tiếng sau, hai người đi đến đằng trước tòa kiến trúc bốn tầng màu vàng đất này.
Không ít người với cách ăn mặc vừa nhìn đã biết thuộc tầng lớp dân nghèo đang xếp hàng nhận kiểm tra, tiến vào sảnh chính.
Hôm nay Jenna mặc chiếc váy dài màu xanh xám mộc mạc, tóc tự nhiên buông xõa xuống, chưa hề trang điểm gì.
Nàng xếp hàng ở đằng sau đội ngũ, dần dần di chuyển tới trước.
Gần mười lăm phút đồng hồ trôi qua, cuối cùng đến lượt nàng.
Một cô gái mặc đồng phục màu xanh đậm bắt đầu kiểm tra từ trên đầu nàng, thẳng đến dưới giày.
Sau khi xác nhận nàng không mang theo vật phẩm nguy hiểm, mới để cho nàng đi đăng ký, chứng minh thân phận, sau đó tiến vào sảnh chính tổ chức tiệc.
…
Phòng 207 khách sạn Golden Rooster.
Lumian nhìn Franck xuất hiện ở cửa, cảm thấy kinh ngạc nói:
“Hôm nay sớm vậy.”
Franck vẫn mặc trang phục áo sơ mi nữ, quần bò màu sáng, giày màu đỏ, nhưng đã đổi một bộ khác.
Nàng a một tiếng nói:
“Không phải vì ta không yên tâm sao? Sợ ngươi và Jenna ngoài mặt đã đồng ý, nhưng quay đầu lại đi ám sát thư ký nghị viên Rhône kia.”