“Ở trong lòng ngươi, ta là một người lỗ mãng như vậy sao?” Lumian hỏi ngược lại.
“Đúng thế.” Franck trả lời không hề do dự.
Nàng thậm chí còn định dùng từ ‘rất’ để hình dung, nhưng sau khi nhớ lại một ‘người nổi điên’ đã từng quen biết ở trấn nhỏ bên bờ biển, lại cảm thấy Lumian còn chưa tính là vậy.
Nàng thở phào nhẹ nhõm nói:
“Nếu như ngươi không xúc động, vậy có lẽ bên chỗ Jenna kia không có vấn đề gì, ta chuẩn bị đi gặp nàng, nhìn xem trong nhà nàng có gì cần hỗ trợ hay không.”
Franck vừa dứt lời, một trận tiếng bước chân dồn dập đã từ dưới lầu đi lên, thẳng đến bên này.
Lumian và Franck đứng ngoài cửa nghiêng đầu nhìn ra, nhìn thấy Jenna mặc váy dài màu xanh xám mộc mạc, tóc xõa tung, vẻ mặt lo lắng chạy vội đến, khóc thút thít nói:
“Anh trai ta, anh trai ta điên rồi! Hắn biến thành đồ điên rồi…”
Anh trai của Jenna bị điên rồi? Trong lòng Lumian lại dâng lên một ngọn lửa giận.
Không phải hắn đang tức giận đối phương, cho rằng tố chất tâm lý của đối phương quá kém, lại cứ thế phát điên, mà hắn giống như lại nghe thấy tiếng cười nhạo của vận mệnh.
Tuy rằng ngày hôm qua hắn đã nhận ra Julien rất tự trách vì cái chết của Élodie, sinh ra hiện tượng khép mình nhất định, nhưng như vậy còn kém xa mới đến trình độ phát điên, đến sau đó cho dù xuất hiện vấn đề về tâm lý, cũng là kiểu mang tính khá trường kỳ, không có khả năng thoáng chốc đã sụp đổ.
Trừ phi, trừ phi tối hôm qua lại xảy ra chuyện gì mang đến đả kích nặng nề cho Julien!
Vận mệnh đáng chết!
Franck cũng kinh ngạc.
Ngày hôm qua nàng đã nhắc nhở Jenna, kêu Jenna chú ý đến tình huống và trạng thái tâm lý của anh trai mình, nhưng mà nàng hoàn toàn không ngờ vừa quay đầu Julien đã phát điên.
Ở trong nhận thức của nàng, đó là một người trẻ tuổi từng ăn khổ, hơn nữa thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, sẽ không có khuynh hướng ảnh hưởng đảo ngược đến cảm xúc của bản thân, kích hoạt nguy hiểm, do đó hắn khép kín thậm chí phóng túng bản thân một chút đều là chuyện bình thường, hiếm có khả năng ngay trong đêm đã triệt để sụp đổ.
Jenna đã từng nói với nàng rằng tính cách của Julien hơi dễ đi đến cực đoan, nhưng như này cũng bởi vì tốt cho người nhà, dưới tiền đề em gái hắn vẫn đang còn sống, đang gánh vác nợ nần trên lưng, phải đi làm ca sĩ ngầm cái nghề dễ dàng gặp phải đủ loại vấn đề này, Julien rõ ràng sẽ gắng gượng chống đỡ bản thân, nỗ lực làm việc, hỗ trợ chia sẻ khoản nợ nần, cho đến trả hết, khi đó, nếu như vấn đề tâm lý của hắn còn chưa được giải quyết thì mới có thể ngã xuống hoặc là tự sát trong thầm lặng.
Điều này khiến cho Franck hoài nghi có phải tối hôm qua Julien lại nhận lấy kích thích mới hay không.
Giống vậy, nàng luôn nghi ngờ chuyện mẹ Jenna lựa chọn tự sát, nhưng mà không nhắc tới, miễn cho kích thích đến Jenna.
Nàng có thể hiểu được cảm nhận và lựa chọn của Élodie, chính là cảm thấy hành vi tự sát này quá nhanh quá dễ dàng, giống như cảm xúc bị ảnh hưởng đến, hơi quá mức xúc động.
Trước khi nàng xuyên đến thế giới này, nàng đã từng xem rất nhiều bản tin tương tự, hiểu rõ sự tra tấn của nghèo khó, tự trách khi để người nhà cõng trên lưng khoản nợ nần nặng nề, sợ hãi đối với mất đi năng lực lao động và tình yêu thuần túy lại vô tư kết hợp với nhau, thật sự có thể khiến cho một người lạc quan lựa chọn đi lên con đường cùng, hy sinh bản thân.
Nhưng chuyện như vậy thường cần giãy giụa nội tâm trong một khoảng thời gian mới có thể làm ra hành động sau cùng, dù sao mỗi người đều có dục vọng muốn sống, cũng sẽ lo lắng đến cảm nhận của người thân, không thể nói là không có tỷ lệ cùng ngày biết rõ ràng tình huống cùng ngày hạ quyết tâm tự sát, nhưng chắc chắn rất thấp.
Franck bước đầu phỏng đoán có hai khả năng, một là tình huống ác liệt về thân thể khiến cho tâm lý của mẹ Jenna cũng nhận lấy ảnh hưởng, hai là sự cố nổ mạnh của nhà máy hóa chất chắc chắn có ẩn chứa mục đích đám người thư ký nghị viên Rhône muốn đạt đến, xuất hiện dao động cảm xúc không bình thường, ở trên diện tích lớn tiếp sau có lẽ chính là một trong số đó.
Julien cũng thuộc về tình huống này sao? Vừa thầm nghĩ vậy, Franck đưa mắt nhìn Jenna đang khóc thút thít đi đến căn phòng 207:
“Đã có chuyện gì?”
“Julien bị đuổi việc rồi.” Vẻ mặt của Jenna hơi căm hận nói: “Cũng bởi vì buổi chiều hôm qua hắn không đi đến nhà máy, ai có thể khi mẹ qua đời còn có khả năng nghĩ đến công việc chứ? Sau khi rời khỏi bệnh viện, hắn cũng ngay lập tức tìm sư phụ của hắn, bổ sung xin nghỉ, nhưng chờ đến lại là thông báo bị đuổi việc, hắn đã làm học nghề ở đó suốt một năm trời!”
“Đệt!” Franck mắng một câu: “Khấu trừ ít tiền không được sao? Những kẻ này đều là mồ côi, trong nhà sẽ không có người chết sao?”