“Bọn họ nói phải xin nghỉ trước, không thể bổ sung sau.” Jenna lau loạn nước mắt xung quanh mắt: “Sáng sớm hôm nay Julien hoàn toàn sụp đổ, nỉ non giống như một đứa trẻ, nói ra lời vô cùng tự trách và sợ thất nghiệp, ta vẫn luôn đợi đến khi hắn khóc mệt, ngủ thiếp đi mới vội vàng đến tìm các ngươi, ta đi đến phố áo khoác trắng trước, phát hiện ở đó không có ai, lại chạy sang bên này.”
Nàng nói cứ nói, trở nên hơi dong dài, giống như trong lòng cũng chất chứa rất nhiều cảm xúc cần được phát tiết ra.
Nghe xong lời Jenna nói, Franck thoáng nhẹ nhàng thở ra:
“Nghe ra không quá nghiêm trọng, càng giống như sụp đổ mang tính căng thẳng.”
“Tin tưởng ta, bác sĩ tâm lý chân chính có thể chữa khỏi cho anh trai ngươi, hoàn toàn chữa khỏi, bây giờ ta phải đi hẹn trước giúp ngươi!”
Khi nói chuyện, Franck đồng thời xoay người lại, đi ra đầu cầu thang.
Lửa giận trong lòng Lumian càng đốt càng tràn đầy.
Quên xin phép, cùng ngày bổ sung xin nghỉ lại bị đuổi việc, nhận đến kích thích mới lại cũng không thể thừa nhận biến thành đồ điên, những chi tiết này khiến cho hắn ngửi được mùi vị trùng hợp.
Ta con mẹ nhà mày chứ Termiporus!
Ta con mẹ nhà mày chứ số mệnh!
Lumian chợt nghiêng đầu sang, nói với Jenna:
“Chúng ta đến thăm chủ nhà máy kia, còn có sư phụ của anh trai ngươi nữa!”
Jenna mím môi nói:
“Được.”
Lumian lướt qua nàng, theo sát Franck đi đến đầu cầu thang, trong đôi mắt màu lam mơ hồ có hai ngọn lửa đang thiêu đốt.
Đúng lúc này, trong đầu hắn lóe lên câu nói bác sĩ tâm lý Susie đã lưu lại:
Luôn luôn nhớ kỹ cảm xúc không thể quá khích, nếu như có phản ứng tương tự, lập tức dùng biện pháp hít sâu để ổn định lại tâm tình, hòa dịu trạng thái…
Lumian lập tức há to miệng thở dốc, tự nhiên nảy sinh ra cảnh giác:
Đối mặt với chuyện anh trai Jenna phát điên, đối mặt với đùa cợt của vận mệnh, ta nên phẫn nộ, nên chống đối, nhưng cũng không đến mức phẫn nộ tới mức có phần mất đi lý trí chứ!
Gần như là đồng thời, ở sau lưng Lumian, vẻ mặt căm phẫn của Jenna trở nên nhạt đi, không biết rút từ đâu ra một thanh đoản đao màu xanh nâu.
Nó không giống như vũ khí kim loại, mà giống như được chém gọt từ thân cảnh của cây cối nào đó, ngoài mặt nó lưu lại rất nhiều khối hình dáng vỏ cây, lấy phương thức sắp hàng làm cho người ta choáng váng kết hợp thành hoa văn khác nhau.
Xoẹt một tiếng, đoản đao của Jenna đâm vào áo trong của Lumian.
Lumian vừa có cảnh giác, lập tức xoay người lại, dao găm kia không thể trúng vào chỗ hiểm của hắn, cắm vào giữa bả vai và lưng hắn.
Jenna chợt linh hoạt nhảy lùi lại, máu chỗ miệng vết thương tuôn ra, đỏ thẫm như lửa.
Bên trên đoản đao màu xanh nâu giống như được làm từ gỗ của nàng, tất cả vỏ cây đều như sống lại, điên cuồng hấp thu lấy máu của Lumian lây dính lên.
Vào lúc này, cơ bắp trên khuôn mặt của Jenna cũng có biến hóa, khiến cho Lumian và Franck quay đầu nhìn lại cảm thấy xa lạ khác thường.
Trong thoáng chốc, nàng biến thành một thiếu nữ có ngũ quan sâu sắc, khí chất thanh thuần lại mị hoặc.
Đồng tử của Lumian đột ngột trợn to, nhận ra Jenna giả này là ai:
Charlotte Calvino!
Charlotte Calvino nữ chính của Vieux Pigeonnier!
Bóng dáng của Charlotte giống như đang đồng hóa với hoàn cảnh xung quanh, nháy mắt tránh được quả cầu lửa màu đỏ đậm do Lumian ném tới.
Trong tiếng nổ mạnh ầm vang, cửa phòng 207 sụp đổ, nữ diễn viên này nhẹ giọng cười nói:
“Tỉnh ngộ thật nhanh, không thể trực tiếp giết chết ngươi.”
“Nhưng không sao, thứ bọn ta cần chính là một chút máu của ngươi.”
…
Bên trong kiến trúc màu vàng đất chỗ văn phòng nghị viên quốc hội ở đại lộ khu chợ.
Jenna hơi mờ mịt tiến vào sảnh chính tổ chức tiệc, nhìn thấy bên trên mấy chiếc bàn dài và hẹp chia ra để các món điểm tâm ngọt tinh xảo, món ăn đã nấu chín và các ly đồ uống giống như rượu có màu sắc khác nhau.
Ở trong góc của sảnh chính, một đội nhạc giao hưởng loại nhỏ đang chơi một giai điệu nhẹ nhàng có thể trấn an lòng người, đèo treo thủy tinh ở giữa không trung nhờ ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm tôn lên.
Mọi người mặc các loại quần áo thông thường của khu chợ như áo jacket màu nâu, áo sơ mi bằng vải lanh, váy dài màu xám trắng lộn xộn rải rác ở các nơi khác nhau, không hề phù hợp với hội trường tổ chức tiệc này.
Trong bọn họ có người vẻ mặt đờ đẫn đứng ở trong góc, có người vẻ mặt căm hận quan sát những món đồ đắt tiền này, có người lại mờ mịt lấp đầy bụng, có người thì vẻ mặt hơi kích động và hưng phấn uống sâm banh, hưởng thụ bữa tiệc chân chính chỉ các nhân sĩ thượng lưu mới có thể tham dự.
Jenna theo bản năng lùi vào trong góc xó, lùi đến chỗ tăm tối chiếu sáng yếu kém, không tỏ vẻ gì nhìn chăm chú vào tất cả.
Bên trong phòng làm việc của nghị viên ở trên tầng bốn.