Hugues Artois tóc mai lốm đốm cái mũi hơi to mặc áo đuôi tôm màu đen, thắt cái nơ màu xanh đậm, đứng ở đằng sau cửa sổ, liếc nhìn cảnh tượng khu chợ.
Khu vực hơi hỗn loạn lại tương đối cũ kỹ này thuộc về vương quốc của hắn.
“Ngài nghị viên, vì sao phải tổ chức một bữa tiệc an ủi, mời những kẻ dân đen này tham gia chứ?” Rhône đeo kính gọng vàng, tóc chải chỉnh tề ra đằng sau nghi ngờ hỏi.
Hugues Artois cười nói:
“Đây là trách nhiệm của nghị viên, trước khi ta có được thân phận khác, việc nên làm vẫn phải làm.”
“Hơn nữa, vào lúc này cho những người đang đau khổ một ít an ủi và trợ giúp là có thể khiến cho bọn họ chặt chẽ nhớ kỹ, đợi đến tương lai, bọn họ có thể trở thành tùy tùng của ta, đến lúc đó, kêu bọn họ thay đổi tín ngưỡng cũng sẽ càng đơn giản hơn.”
Cassandra tóc đỏ nghe vậy, cười nhẹ một tiếng:
“Nhưng bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết, kẻ mang đến tai họa cho bọn họ, khiến cho bọn họ đau khổ và tuyệt vọng là nghị viên ngươi.”
“Bọn họ sẽ chỉ cảm động với quan tâm của nhân vật lớn, thỏa mãn với hứa hẹn ngươi làm ra.”
Thư ký Rhône gật đầu, bổ sung thêm:
“Ở trong mắt bọn họ, ngài nghị viên là một nhân vật lớn chỉ có thể ngước nhìn lên, không dám đến gần, không dám nói nhiều hơn một câu, lại không dám hoài nghi, giận chó đánh mèo và oán hận.”
“Chỉ cần không có ai tổ chức bọn họ, bọn họ vĩnh viễn không dám chống lại.”
Hugues Artois ha ha cười nói:
“Do đó phải chia tách bọn họ ra, khiến cho bọn họ thù hằn lẫn nhau.”
Nói đến đây, Hugues Artois lại liếc nhìn ngoài cửa sổ đang ánh nắng tươi sáng, nói giống như lẩm bẩm:
“Người của Cây Mẹ Dục Vọng nên hành động rồi…”
…
Bên ngoài khách sạn Golden Rooster ở trên phố loạn.
Mặt đất đột nhiên nứt ra, ở giữa sụp đổ xuống, vài người bán hàng rong không kịp trốn tránh, rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết chỉ duy trì trong một giây rồi im bặt dừng lại.
Một gốc cây màu xanh nâu vĩ đại đột nhiên chui lên từ dưới lòng đất, rất nhiều cành cây không ngừng kéo dài ra bốn phía.
Nó quấn quanh lấy vài quảng trường xung quanh, bao bọc từng tầng khách sạn Golden Rooster vào bên trong.
Đôi tình nhân bỏ trốn kia lại một lần nữa bắt đầu vận động bọn họ yêu thích, cũng chửi rủa nhau; Anthony Roseau kẻ buôn bán tin tức thì lại trốn ở dưới gầm bàn gỗ, run rẩy; Pawar Nissen ông chủ quán bar dưới lòng đất cầm bàn vẽ lên, vừa uống từng ngụm rượu lớn, vừa vẻ mặt u sầu vẽ ra hoa văn ở trong lòng…
Cái cây màu xanh nâu vĩ đại kia còn đang mọc lên tiếp.
Sau khi một quả cầu lửa không thể nổ tung Charlotte, Lumian đã nhìn thấy nhánh cây và dây mây nhiều không đếm xuể từ bốn phương tám hướng chui vào bên trong khách sạn Golden Rooster, bò đầy toàn bộ vách tường, sàn nhà, cửa sổ, trần nhà, màu nâu xanh đan xen, kín không kẽ hở.
Kèm theo biến hóa như vậy, cảnh tượng xung quanh hắn lập tức hư ảo, lại trở về thực chất.
Hắn nhìn thấy một gốc cây màu xanh nâu vĩ đại, bộ rễ của nó đâm thật sâu vào trong lòng đất, tán cây của nó thong thả mọc lên trên bầu trời cao.
Đồng tử của Lumian kịch liệt phóng đại, phát hiện mình trong bất tri bất giác lại bị dời vị trí, giống như mỗi lần đều không phát hiện ra đã tiến vào thế giới bên kia vậy.
Hắn đã không còn ở trong khách sạn Golden Rooster nữa, chân hắn dẫm lên trên rễ cây xoắn vào nhau trải rộng ở trên mặt đất, đang ngửa đầu lên nhìn cây to giống như đến từ trong thần thoại truyền thuyết và trời xanh mây trắng giống như trong bức tranh sơn dầu.
Cây to kia mọc đầy các khối u ghê tởm ẩm ướt, mỗi một nhánh cây khô đều giống như thừa nhận lấy một kiến trúc, một con đường và một vài sự vật.
Khách sạn Golden Rooster chính là một trong số đó, nó dựa trên đỉnh một thân cây màu xanh nâu, bị rất nhiều nhánh cây và dây mây quấn quanh, chỉ lộ ra mười mấy cái cửa sổ.
Xuyên qua những cửa sổ kính này, Lumian nhìn thấy đôi tình nhân bỏ trốn kia đang chửi rủa lẫn nhau, vận động điên cuồng, Anthony Roseau kẻ buôn bán tin tức thì bị sợ hãi chiếm cứ tâm linh núp ở bên dưới gầm bàn gỗ, run rẩy…
Phần lớn sự vật khác được bao trùm ở trên thân cây, cành lá và dây mây đều bày biện ra một loại cảm giác trống rỗng hóa, cảm giác mông lung kỳ diệu, giống như xuyên thấu qua lớp sương mù nhìn xem từng màn kịch được từ trường ghi chép lại vậy:
Đó là kiến trúc cổ đại có tường đầu hồi trang trí hình tam giác, mái nhà đầu hồi và cửa sổ mang theo khung chì; có phụ nữ ôm lấy cột đèn đường khí đốt, bị người ôm lấy từ đằng sau; có các giáo sĩ đứng ở trước mặt những người đàn ông trần truồng; có người đàn ông che mông nhảy ra cửa sổ kính; có đường cong duyên dáng được nâng lên trên bàn cơm bằng khay; có bữa tiệc vui vẻ ném quần áo khắp nơi; có người đẹp tà ác đột nhiên nghiêng đầu, mọc ra hai cái sừng dê màu đen; có Giám mục tiếp nhận sám hối của tín đồ với nửa thân dưới trần trụi ở trước mặt thánh huy…