Lumian ngước đầu nhìn lên trên cao, nhìn thấy Suzanne Matisse toàn thân bị mái tóc dài màu xanh đậm bao bọc, đôi mắt màu xanh biếc, môi đỏ mọng.
Nàng hơi có vẻ trong suốt, đứng ở trong tán cây rậm rạp, hòa làm một với nơi đó.
Cho dù thân cây màu xanh nâu hay là ngoài mặt nhánh cây vươn dài ra, lúc này đều mọc lên từng đóa hoa nhạt màu ướt át, đang nở rộ.
…
Bên trong kiến trúc bốn tầng màu vàng đất chỗ văn phòng nghị viên quốc hội ở đại lộ khu chợ.
Jenna đứng ở trong góc nhìn thấy Hugues Artois dẫn theo đám người thư ký Rhône của hắn, bưng một ly sâm banh, quần áo chỉnh tề xuyên qua giữa các dân chúng đang tham dự bữa tiệc, khi thì trấn an bọn họ, khi thì hứa hẹn, khi lại phát biểu diễn thuyết ngẫu hứng chỉ có mấy câu, chiếm được cảm kích thành khẩn, ỷ lại không che giấu thêm và lấy lòng phát ra từ bản năng.
Điều này khiến cho Jenna đột nhiên hồi tưởng lại một câu Lumian đã từng hỏi mình:
“Ngươi định ngồi ở đó nhìn xem những hung thủ đã giết chết mẹ ngươi phá nát hạnh phúc của ngươi uống sâm banh, mở tiệc tùng, mang đến tan vỡ cho càng nhiều gia đình sao?”
Hai tay của Jenna không tự chủ được siết chặt lại thành quả đấm, nàng biết được chân tướng lộ ra tình cảm đau khổ khó có thể ngăn chặn.
Nhưng nàng biết mình không thể xúc động, phải nhẫn nhịn.
Bởi vì nếu như đi theo trình tự chính quy, không có đầy đủ chứng cứ thì không thể đối phó với một nghị viên, mà phải tự mình tìm kiếm chính nghĩa, bên người đối phương có vài người phi phàm đã tiếp nhận ban ơn của Tà Thần, xung quanh còn có người phi phàm chính phủ và nhân viên bảo vệ cầm súng.
Chỉ có thể nhẫn nhịn, chờ đợi tương lai!
…
Nhánh cây dây mây bò đầy, nhìn thấy đều là bên trong khách sạn Golden Rooster hai màu nâu xanh.
Franck đứng ở vị trí gần đầu cầu thang, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt như nước chảy xuôi, đang đau khổ áp chế dục vọng mãnh liệt nháy mắt dâng lên.
Tay phải của nàng run rẩy móc bình muối có mùi thần bí học lấy được từ chỗ Rentas kia ra, vặn mở nắp, đưa nó tới dưới chóp mũi.
Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!
Franck liên tiếp hắt xì mấy cái, cuối cùng chiến thắng dục vọng, tìm về được không ít lý trí.
Nàng vội vàng nhìn quanh một vòng, phát hiện Lumian vốn nên ở ngoài cửa cách vài bước chân lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau khi quan sát biến hóa khác thường của khách sạn cùng với quảng trường xung quanh bị cây to bao phủ, phát hiện các tán cây càng lên cao càng trở nên trống rỗng, giống như định kéo dài đến một thế giới nào đó không phải hiện thực, Franck cắn răng một cái, đưa ra quyết định.
Nàng lấy ra hai món đồ.
Đó là hai lá bài tarot.
Một lá là hai cốc thánh (lá bài two of Cups thuộc bộ ẩn phụ), vẽ một đôi nam nữ nâng cốc về phía đối phương thăm hỏi lẫn nhau, ở giữa là cây gậy gỗ quấn quanh lấy hai con rắn;
Một lá bài mặt phải là thiên sứ đang thổi kèn dẫn đường cho vong hồn.
Lá bài xét xử (lá bài Judgement thuộc bộ ẩn chính)!
Franck cầm lá bài xét xử, dùng ngôn ngữ Hermès thấp giọng tụng niệm:
“Thỉnh cầu xét xử!”
Lá bài tarot nhìn như bình thường kia không hề có bất cứ biến hóa gì, nhưng sau vài giây ngắn ngủi, khách sạn Golden Rooster xuất hiện chớp lóe rõ ràng.
Nhánh cây màu nâu xanh và dây mây màu xanh đậm bao trùm bên ngoài kiến trúc này lùi lại không ít, giống như đang sợ hãi điều gì.
Điều này khiến cho cảnh tượng ở bên ngoài cửa sổ Franck có thể nhìn thấy trở nên nhiều lên, nhìn thấy bầu trời nối liền với tán cây mơ hồ, đám mây giống như gặp cơn lốc, bị thổi đến dũng mãnh lao tới một phương hướng.
Theo biến hóa của hướng gió, đám mây màu trắng nhiều không đếm được tạo thành lốc xoáy vĩ đại, cuốn ngược xuống dưới mặt đất, kéo dài thành một thanh cự kiếm dòng khí nối liền giữa trời và đất.
Thanh cự kiếm hạ xuống, một bóng dáng đứng vững vàng ở chính giữa con phố loạn.
Đó là một cô gái, mái tóc màu vàng buông xõa đến bả vai, mặc trang phục luyện tập hiệp sĩ màu xám trắng khá truyền thống.
Nàng cao hơn 1m50, ngũ quan tinh xảo, mặt mày hiền hòa, lại có vẻ uy nghiêm khiến cho người ta thần phục và nghe theo.
Phố loạn chỗ nàng đứng đã không còn cảnh tượng như thường lui tới nữa, kiến trúc xung quanh, con đường không tính là quá rộng và tập thể những người bán hàng rong người đi đường rơi vào trong các loại dục vọng bị ngăn cách ra từng đoạn, phân tán ở các nơi trong hoang dã kỳ dị, và đường phố khác lẫn lộn với nhau.
Ở giữa chúng nó là rất nhiều rễ cây xoắn vào nhau chui lên từ dưới mặt đất, chúng lấy cây to màu xanh nâu kia làm tâm, phân bố ra ngoài theo từng tầng, càng tới gần trung tâm thì càng dày đặc.
Chính bởi vì có những tồn tại kỳ dị hoang dã đó, mấy đường phố bị cây to chiếm lĩnh mới không bị người ở bên ngoài phát hiện ra khác thường!