Vừa nhìn thấy quý cô với mái tóc màu vàng, vóc người thấp bé nhưng tràn đầy uy nghiêm đến đây, Franck rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cầm hai lá bài xét xử và hai cốc thánh, bật thốt lên từ tận đáy lòng:
“Ca ngợi Kẻ Khờ! Ca ngợi quý cô xét xử!”
Người được gọi là quý cô xét xử kia mới vừa rơi xuống đất đã nhìn sang bên cạnh cây to màu xanh nâu, không biết từ khi nào, nơi đó đã có một chiếc xe ngựa mui trần màu đỏ sậm kiểu dáng giống như chiếc nôi đang đỗ, phụ trách kéo xe là hai sinh vật cao lớn mọc sừng dê, toàn thân tối đen, bùng cháy lên ngọn lửa tăm tối, giống như ma quỷ.
Người ngồi ở trong xe ngựa là một người phụ nữ đeo mạng che mặt màu sáng, nàng khoác một chiếc trường bào màu trắng rộng rãi, bụng hơi gồ lên, toàn thân đều tràn đầy vầng sáng tình mẹ giống như thực chất.
Quý cô Nguyệt!
Nơi hoang dã quái dị này là thế giới bên kia của nàng!
Quý cô Nguyệt… ngươi quả nhiên đã bò ra khỏi hang chuột rồi… đôi mắt của quý cô có mái tóc vàng tên là Xét Xử lập tức trở nên trống rỗng, giống như nhiễm lên màu vàng óng ánh.
Nàng mượn vào đó nhìn thấy đủ loại sức mạnh phi phàm đang đan vào với người phụ nữ ở trên chiếc xe ngựa kia, chúng nó tồn tại dưới màu sắc và trạng thái khác nhau.
“Cướp đoạt!” Giọng nói trang nghiêm thốt ra khỏi miệng quý cô xét xử.
Đó là một từ trong ngôn ngữ Hermès cổ.
Kèm theo động tác đơn giản ở trên tay phải của nàng, năng lực của quý cô Nguyệt khiến cho sinh vật chủng loại khác nhau giới tính khác nhau sinh sản thai nghén tạm thời bị cướp đoạt.
Ngay sau đó, thân thể quý cô xét xử nghiêng tới trước, đẩy tay ra, lại dùng ngôn ngữ Hermès cổ tuyên bố: “Lưu đày!”
Trong tiếng vù, sức mạnh vô hình lại tràn đầy cuốn thành cơn lốc khủng bố, gào thét thổi đến trước mặt quý cô Nguyệt.
Chúng nó coi nhẹ khoảng cách, giống như sinh ra ở ngay vị trí chiếc xe ngựa.
Cánh môi đỏ mọng như ẩn như hiện ở dưới khăn che mặt của quý cô Nguyệt đột nhiên hé mở ra, tiến hành hít thở sâu.
Cơn lốc khoa trương giống như có thể hút cả một kiến trúc lên kia giống như ở trong một cái thùng bịt kín cuối cùng đã tìm được một cái cửa để trút ra, phía sau tiếp trước tràn vào trong miệng của quý cô Nguyệt, rót vào bên trong cơ thể của nàng.
Một giây ngắn ngủi, cơn lốc tiêu tán không còn tung tích, toàn bộ bị quý cô Nguyệt nuốt xuống.
Nàng mang theo vầng sáng tình mẹ mãnh liệt, giơ tay phải ra, giống như trấn an cái bụng đang gồ lên.
…
Bên trong thế giới với trời xanh mây trắng giống như bức tranh sơn dầu, tất cả đều là rễ cây xoắn vào nhau.
Lumian nhìn thấy Suzanne Matisse ở chỗ tán cây, sau khi liếc nhìn nàng, lập tức khiến quanh thân một lần nữa ngưng tụ ra quạ lửa màu đỏ đậm nửa hư ảo.
Những con quạ lửa này quanh quẩn, bay lên trên trời cao, lại dù thế nào cũng không đến được chỗ tán cây mơ hồ, chỉ có thể tới gần, không thể chạm vào.
Chúng nó rơi lên trên thân cây màu xanh nâu, cháy lên từng dấu vết cháy đen.
Lumian thấy thế, vội vàng thay đổi mục tiêu công kích.
Trước đó hắn đã phát hiện ngọn lửa có thể tạo thành tổn thương nhất định cho sự vật quái dị tên là cây Ám Ảnh này!
Từng quả cầu lửa màu đỏ đậm ngưng tụ ra, ầm ầm ầm nện lên trên thân cảnh của cây to, nhưng chỉ gây tổn thương cho chúng nó, chứ không thể đạt được hiệu quả càng rõ ràng hơn.
Lumian tạm thời dừng động tác, thừa dịp Suzanne Matisse không biết còn đang bận rộn việc gì, còn Charlotte Calvino còn chưa khôi phục lại từ trong vết bỏng vừa rồi, giống như đang trốn vào trong một cảnh đầy hư ảo nào đó, hắn khiến ngọn lửa màu đỏ đậm ngưng tụ từng tầng ở trên lòng bàn tay, cuối cùng biến thành một quả cầu lửa màu trắng rực cháy to chừng nắm tay.
Ầm rầm!
Tiếng nổ mạnh do quả cầu lửa màu trắng rực cháy mang đến còn mãnh liệt hơn vừa rồi mấy lần, nhưng mà cây Ám Ảnh không hề rơi xuống một mảnh vỏ cây nào, chỉ có vết cháy đen trên phạm vi lớn hơn và một đóa hoa khổng lồ nhạt màu hơn xoắn lại chứng minh ngọn lửa màu trắng rực cháy không phải là ảo giác.
Lumian tỏ vẻ nghiêm túc, tiêu tốn một chút thời gian, khiến trong tay xuất hiện một thanh trường thương do ngọn lửa màu trắng rực cháy quấn quanh mà thành.
Hắn ném trường thương về phía cây to màu nâu xanh, thấy nó đâm ra một cái lỗ kích cỡ châm nhọn ở trên vỏ cây cháy đen, sau đó vỡ vụn ra vì dòng lửa, lan ra các vị trí khác nhau trên cây.
Nhìn thấy một màn này, Lumian căng thẳng trong lòng, nhớ đến một câu nói của chị gái Aurora rất thích dùng để hình dung hắn người đánh giá quá cao thực lực của bản thân cho nên làm ra hành động không thực tế:
“Giống như một con kiến định rung cây to.”
Vội vàng, nôn nóng và sợ hãi trong lòng khiến cho Lumian vung hai đấm lên.
Nắm tay của hắn bao trùm lấy ngọn lửa màu đỏ thắm.