Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 603 - Chương 603 - Nhịp Cầu Giao Tiếp (2)

Chương 603 - Nhịp cầu giao tiếp (2)
Chương 603 - Nhịp cầu giao tiếp (2)

Nàng vốn hy vọng nhìn thấy mục tiêu lập tức thay đổi phương hướng, bổ nhào đến đóa hoa khổng lồ nhạt màu gần đó, nhưng mà Lumian giống như không bị một chút ảnh hưởng gì, lập tức vọt tới trước thân cây màu xanh nâu.

Dưới thân thể được áo choàng ngọn lửa bao trùm, tay phải của Lumian vẫn luôn nắm lấy muối có mùi thần bí học, đặt nó ở trước cái mũi mình.

Nó hun hắn đến nước mắt chảy ròng ròng, muốn hắt xì hơi đều sắp không hắt ra được, nhưng hắn vẫn mượn dụng năng lực nhẫn nại của tu sĩ hành khất ép buộc thừa nhận lấy.

Suzanne Matisse không hiểu cái này, lấy cấp bậc và danh sách của nàng, cho dù đối phương cầm muối có mùi thần bí học thì vẫn luôn ngửi thấy, không thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng được.

Nếu như là bình thường, lấy chênh lệch thực lực giữa đôi bên, dưới tình huống Lumian luôn luôn ngửi lấy muối có mùi thần bí học, nàng hoàn toàn có khả năng khiến cho hắn vừa hắt xì hơi vừa đi sang bên cạnh tìm kiếm đóa hoa khổng lồ nhạt màu và cái khe nứt màu nâu xanh.

Đương nhiên, ở trong cảnh tượng tương tự cũng tồn tại tỷ lệ gây ảnh hưởng thất bại, nhưng nó chắc chắn còn thấp hơn khả năng thành công, thấp hơn không ít.

Nhưng bây giờ, Suzanne Matisse lần đầu tiên nếm thử đã không thể sinh ra hiệu quả, giống như người giỏi tung xúc xắc không hề có điềm báo trước tung ra số nút nhỏ nhất vậy.

Hắt xì!

Lumian hắt xì thật to.

Hắn thừa dịp đầu óc còn tỉnh táo, thừa dịp Suzanne Matisse còn chưa gây ra ảnh hưởng lần thứ hai, dùng đầu ngón tay bịt lấy lỗ của bình nhỏ bằng kim loại kia, đâm thủy ngân sa đọa đang nắm giữ trong tay vào trong thân cây Ám Ảnh màu xanh nâu, đâm vào cái lỗ có kích cỡ lỗ kim trước đó đã dùng trường thương màu trắng rực cháy tạo ra.

Keng một tiếng, thủy ngân sa đọa giống như đâm phải ván sắt, không thể đâm vào sâu hơn một bước nữa.

Hắt xì!

Lumian mới vừa hút vào rất nhiều muối có mùi thần bí học lại hắt xì hơi một cái, thoát khỏi một loại dục vọng khác do Suzanne khơi lên, khiến cho nàng lại một lần nữa gặp thất bại.

Tay phải của Lumian đang cầm bình nhỏ bằng kim loại quấn lấy ngọn lửa màu đỏ đậm.

Nó hấp thu áo choàng ngọn lửa bao trùm thân thể, nhanh chóng đọng lại, biến thành găng tay màu trắng rực cháy.

Một giây sau, Lumian nâng quyền phải lên, nặng nền đập lên trên đỉnh thanh đao thủy ngân sa đọa, giống như thợ rèn đang đánh binh khí.

Trong tiếng phịch, găng tay màu trắng rực cháy thoát khỏi bàn tay phải của Lumian, trực tiếp nổ tung ở phần đuôi của thủy ngân sa đọa.

Ầm rầm!

Bàn tay trái đang cầm đao của Lumian bị nổ đến máu thịt be bét, có vài chỗ bị cháy đen, còn thủy ngân sa đọa bị lực đánh vào khoa trương của nổ tung đẩy mạnh, bắn tới trước một đoạn.

Nó vô cùng khó khăn xuyên qua tầng vỏ cây thứ nhất, nhợt nhạt cắm vào thân cây Ám Ảnh.

Đau đớn do bàn tay trái bị nổ mang đến khiến cho Lumian suýt chút nữa rút thanh đoản đao màu đen bạc đã cắm vào thân cây Ám Ảnh.

Dựa vào nghị lực lớn mạnh và quen thuộc đối với tổn thương tương tự, hắn vô cùng gian nan mới khống chế được phản ứng theo bản năng của thân thể.

Đầu óc của hắn bị nó kích thích, trở nên đầy đủ tỉnh táo, thoát khỏi hai loại dục vọng Suzanne Matisse lại áp đặt lên.

Đau đớn và lý trí đan vào với nhau, thổi quét trong óc hắn, theo sát mà đến là cảnh tượng nước lũ mênh mông khủng bố.

Đó là đủ loại trải nghiệm được cây Ám Ảnh tích cóp trong thời gian hơn một ngàn năm qua, đó là vô số đoạn ngắn dục vọng đúc thành nó, tạo thành thân thể của nó, đó là nhiều tương lai có thể của cây to tà dị này.

Chúng nó bị dòng sông dài màu thủy ngân nối liền vào với nhau, giống như nước lũ che khuất suy nghĩ của Lumian.

Nó không chỉ có số lượng nhiều đến khả năng phát nổ đầu của bất cứ một người nào trong danh sách thấp, hơn nữa một phần cảnh tượng trong đó khiến cho Lumian theo bản năng lựa chọn không nhìn xem, lựa chọn coi nhẹ, không dám nhìn xem, không dám phân biệt.

Ngay khi hắn cho rằng linh trí của bản thân sẽ bị dòng nước lũ mênh mông này làm vỡ tung, tẩy rửa thành một tờ giấy trắng, hắn phát hiện mình lại có thể thừa nhận được, giống như có thêm không gian để cất chứa vô số cảnh tượng vượt qua giới hạn vậy.

Lumian không dám lãng phí thời gian đi chọn lựa vận mệnh muốn trao đổi, men theo trực giác nguy hiểm và bản năng linh tính, trực tiếp lựa chọn lấy một cảnh tượng:

“Một cái rễ cây màu xanh nâu nào đó kéo dài xuống dưới đáy một tòa kiến trúc cổ xa xưa nào đó, lại bị ngọn lửa vô hình lẳng lặng thiêu đốt trong bóng đêm, chiếu sáng lên một khu vực trực tiếp nuốt hết.”

“Răng rắc một tiếng, rễ cây kia đứt gãy giữa chừng, rơi vào chỗ sâu trong bóng tối, đầu tiên ngoài mặt hiện lên ánh lửa màu tím, sau đó dấy lên màu sắc mắt thường khó có thể nhận thấy, nháy mắt tiêu tán không còn, kể cả bột phấn đều không còn sót lại.”

Bình Luận (0)
Comment