Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 602 - Chương 602 - Nhịp Cầu Giao Tiếp

Chương 602 - Nhịp cầu giao tiếp
Chương 602 - Nhịp cầu giao tiếp

“Các ngươi lại dưới tình huống không biết gì cả đã bố trí nghi thức này, các ngươi là bởi vì tín ngưỡng Cây Mẹ Dục Vọng nên bị vét sạch đầu óc, hay là bị các loại chất lỏng rót đầy đầu rồi vậy hả?”

“Ta nói cho các ngươi biết, phong ấn ở trong cơ thể của ta không phải là ô nhiễm cấp bậc thiên sứ, mà là một thiên sứ chân chính, nó tên là Termiporus!”

“Chờ lát nữa các ngươi cởi bỏ phong ấn, nó sẽ buông xuống trong này, giết chết toàn bộ các ngươi, bẻ gãy tại chỗ cây sa đọa dơ bẩn rách nát, ném vào trong hố phân!”

“Nếu như ta là các ngươi, hiện giờ sẽ dừng nghi thức, thả ta rời đi!”

Suzanne Matisse đang không ngừng thay đổi vị trí ở trong tán cây hư ảo liếc mắt nhìn xuống bên dưới.

Nàng nhìn Lumian, mỉm cười nói:

“Ngươi lại đang lừa gạt hả? Ngươi thật sự rất thích lừa gạt đấy nhỉ, lần trước ta chịu thiệt từ ngươi, nhưng lần này sẽ không mắc mưu như thế nữa.”

Ở trên một nhánh cây cách nàng không xa, một trong mấy cánh cửa sổ để lộ ra ở ngoài mặt khách sạn Golden Rooster bị dây mây và nhánh cây bao phủ, chiếu ra bóng dáng của nhà soạn kịch Gabriel.

Hắn cầm bút máy, điên cuồng viết tên mình ở trên giấy, giống như những tác giả đã thành danh ký tên cho độc giả vậy.

Hắn rơi vào trong dục vọng kịch bản ‘Người theo đuổi ánh sáng’ nhận lấy hâm mộ, bản thân cuối cùng nổi danh.

Suzanne Matisse nói thêm:

“Hơn nữa, bọn ta đã cân nhắc đến khả năng kia không phải là ô nhiễm, mà tồn tại một thiên sứ.”

“Do đó, dưới gợi ý của thần linh, bọn ta đã sửa lại công đoạn mấu chốt của nghi thức, để lát nữa coi ngươi thành tế phẩm chính, mang theo phong ấn và thiên sứ, cùng nhau đưa cho Cây Mẹ Dục Vọng vĩ đại, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến hiệu quả sau cùng.”

“Hiến tế chứ không phải là nấu nướng, cần phải biến nguyên liệu nấu ăn thành thức ăn. Việc bọn ta cần làm chính là đưa tế phầm đến chỗ thần linh, về phần xử lý ngươi như thế nào, xử lý phong ấn ở trên người ngươi và thiên sứ ở trong cơ thể ngươi như thế nào, do bản thân Cây Mẹ Dục Vọng vĩ đại quyết định.”

“Bằng không, ngươi cho rằng vì sao ta không chân chính công kích ngươi chứ? Làm như vậy khả năng khiến cho phong ấn bị phá hư trước!”

“Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện tự sát để uy hiếp ta, ta sẽ cho ngươi dục vọng muốn sống mãnh liệt.”

Lời này nói có thể hiểu thành giống như Termiporus là một lễ vật quý trọng sẽ tự mình chạy trốn mất, phong ấn là cái hộp có khóa, còn Lumian là lớp vỏ gói quà xinh đẹp vậy. Các nàng Suzanne và Charlotte không định gỡ lớp vỏ gói quà, mở hộp ra, đưa lễ vật ở trong đó cho Cây Mẹ Dục Vọng, mà chuẩn bị mang theo cả hộp lẫn lớp vỏ gói quà đến chỗ thần linh, để tránh né rơi xuống rủi ro vĩ đại có thể tồn tại.

Nghe xong lời Suzanne Matisse nói, Lumian không hề kinh ngạc, không hề sợ hãi, cũng không có thất vọng và uể oải.

Hắn hơi cúi thấp đầu xuống, nhìn ngực trái mình, lại nhếch khóe miệng lên:

“Termiporus, ngươi đã nghe thấy chưa? Ngươi sẽ bị đóng gói đưa đến cho thần linh tên là Cây Mẹ Dục Vọng kia, sẽ không để cho ngươi có cơ hội thoát khỏi phong ấn.”

“Ta không biết Cây Mẹ Dục Vọng sẽ đối xử với ngươi như thế nào, nhưng ta nghĩ chắc không phải là chuyện tốt đẹp gì, ngươi thật sự định dùng tư thái bàng quan chờ đợi kết cục sau cùng sao?”

Một lần này, Termiporus không lập tức đáp lại Lumian, vài giây sau, giọng nói của nó mới trầm thấp vang vọng quanh quẩn ra.

“Rút thủy ngân sa đọa của ngươi ra, cho thân cây Ám Ảnh một đao, phải đâm vào tầng vỏ cây thứ hai.”

Lumian hơi ngơ ngác hỏi:

“Vận mệnh của cây Ám Ảnh cũng có thể trao đổi sao?”

Giọng nói của Termiporus khôi phục cảm giác to lớn kia:

“Trước vừa rồi thì không được, nhưng mà hiện giờ có thể.”

“Bản thân cái cây kia có đặc tính sức sống nhất định, tương đương với người cây thần thoại còn chưa chân chính sinh ra trí tuệ.”

Lumian không do dự, tay trái thò vào trong, xuyên qua áo choàng ngọn lửa màu đỏ thắm và trường bào do máu tạo thành, rút thanh đoản đao màu đen bạc có hoa văn tà dị chất chồng tầng lớp kia ra.

Hắn hơi cúi người xuống, mang theo ngọn lửa màu đỏ chảy xuôi, giống như báo đốm chạy về phía thân cây Ám Ảnh, dọc theo đường đi liên tục nhảy lên, tránh khỏi những khe hở vỡ ra và đóa hoa khổng lồ đang nở rộ.

Nhìn thấy Lumian có hành động mới, tuy rằng Suzanne Matisse không quá để ý đến, không tin hắn có thể chân chính gây tổn thương đến cây Ám Ảnh và mình, nhưng vẫn lấy cẩn thận làm trọng, định trực tiếp thiêu đốt lên dục vọng của hắn, cũng chế tạo ra ảo giác tương ứng, khiến cho hắn trao đổi với một đóa hoa nào đó hay một hốc cây nào đó.

Trong con mắt màu xanh biếc của Suzanne Matisse chiếu ra dáng vẻ mặc trường bào máu thịt khoác lên áo choàng ngọn lửa của Lumian, ánh mắt trở nên trơn nhuận.

Bình Luận (0)
Comment