Liếc nhìn một giây, Lumian không chỗ để trốn nhếch khóe miệng lên.
Hắn đột nhiên giơ tay phải lên, ấn vào chỗ ngực trái, dùng giọng điệu trào phúng nói:
“Termiporus, các nàng thật sự coi thường ngươi, lại định bắt ngươi làm tế phẩm.”
Trước đó khi Lumian nghe xong kế hoạch của hội Phúc Lạc, phản ứng đầu tiên là Suzanne đã nghĩ sai một chuyện, một chuyện rất quan trọng.
Thứ phong ấn ở bên trong cơ thể của hắn không phải là ô nhiễm cấp bậc thiên sứ, mà là một thiên sứ chân chính!
Ô nhiễm không có ý thức của bản thân, hoàn toàn dựa vào bản năng làm ra phản ứng, trừ phi có thể giải trừ phong ấn, khiến cho nó và bản thể một lần nữa thành lập mối liên hệ, bằng không nó chính là một khối thuốc nổ tạm thời bị làm mất ngòi nổ, tuy rằng vẫn có khả năng nổ mạnh, nhưng đối với các tín đồ Tà Thần như Suzanne thì tình huống rõ ràng có thể khống chế.
Các nàng chỉ cần tìm đúng phương pháp, mượn dùng hoàn cảnh ngăn cách với hiện thực ở bên trong cây Ám Ảnh này, đủ loại bố trí nghi thức và cái nhìn chăm chú của Tà Thần khi hiến tế, hoàn toàn có thể sau khi loại trừ phong ấn, không để cho ô nhiễm cấp bậc thiên sứ uy hiếp đến bản thân, hiến tế nó cho Cây Mẹ Dục Vọng.
Còn thiên sứ thì có thể suy xét, có suy nghĩ, có được tính chủ động mạnh mẽ, không thể trơ mắt nhìn mình bị hiến tế được.
Đợi đến khi phong ấn triệt để được giải trừ, các nàng Suzanne và Charlotte thật sự có thể đối phó được với một thiên sứ chân chính sao?
Các nàng một người là ác linh danh sách 5 phải mượn dùng cây Ám Ảnh mới có một chút thần tính, một người rõ ràng vẫn là diễn viên, có dục vọng biểu diễn không thể ngăn chặn được, còn thiên sứ chân chính ít nhất danh sách 2, có thể được xưng là người, ở cổ đại gần như xếp ngang hàng với thần linh, tên là đi theo thần, chênh lệch giữa đôi bên lớn đến giống như giữa thánh giả và người bình thường.
Mới đầu Lumian không định nghĩ biện pháp thoát khỏi cảnh khốn khó từ chỗ Termiporus này, là vì lo lắng thằng cha thiên sứ âm hiểm đáng giận này sẽ nhân cơ hội khiến cho mình làm ra một vài chuyện ngoài mặt nhìn như bình thường, nhưng trong âm thầm lại giúp nó thẩm thấu càng nhiều sức mạnh ra ngoài phong ấn.
Làm như vậy, kết cục cuối cùng rất có thể là Lumian chết, Suzanne bỏ mạng, Charlotte không còn sống, cây Ám Ảnh bị phá hư hoặc lùi về dưới lòng đất, còn Termiporus chân chính buông xuống thế giới này.
Hiện giờ Lumian đã không có biện pháp nào khác nữa, đành phải đi lên sợi dây treo ở trên vực sâu, hy vọng có thể duy trì cân bằng.
Sau đó hơi không cẩn thận, hắn sẽ bị rơi xuống dưới, không thể cứu vãn.
Hắn vừa dứt lời, bên tai đã vang lên giọng nói hùng hậu rộng lớn của Termiporus.
Từ sau lần đầu tiên nghe thấy cũng từ chối hấp dẫn của đối phương, tuy rằng Lumian thành công nhớ lại sự tồn tại của thiên sứ này, nhưng chưa hề tiến hành trao đổi gì với nó, chỉ có thể thông qua phát triển không bình thường của một vài chuyện bên người, hay nói cách khác là phát triển kiểu đã định trước, nhận thấy được vận mệnh của nó và mình có liên hệ với nhau, hơn nữa nó còn chưa bỏ qua, vẫn đang nếm thử cách gì đó.
Hiện giờ, sau nhiều ngày, Lumian lại một lần nữa trực tiếp nghe thấy giọng nói của Termiporus, hắn cảm nhận cực kỳ rõ ràng trong cơ thể của bản thân đang phong ấn một thiên sứ.
Trong giọng nói của Termiporus mang theo vài phần tùy tiện và thoải mái, quanh quẩn từng tầng ở trong lỗ tai của hắn.
“Nếu như xem thường thì có thể để cho ta thoát khỏi phong ấn, vậy ta hy vọng các nàng có thể càng coi thường ta hơn nữa.”
“Nơi đây là một hoàn cảnh rất tốt, ta vẫn luôn chờ đợi hoàn cảnh như vậy, cho dù sau đó ngươi sẽ chết đi, phong ấn mất đi chỗ dựa vào, người ở bên ngoài cũng không thể nhận thấy được biến hóa tương ứng, không kịp ngăn cản ta thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
“Có lẽ các nàng sẽ không trực tiếp giết chết ngươi, nhưng chỉ cần các nàng thử mở phong ấn ra, làm hành vi hiến tế, ta có thể để cho vận mệnh đã định trước xảy ra trước thời hạn, rời khỏi thân thể của ngươi, phá tan nghi thức của các nàng.”
Termiporus nói nhiều như vậy, ý ở ngoài lời giống như là:
Đây chính là cơ hội ta chờ đợi đã lâu!
Tại sao ta phải giúp ngươi? Nhẫn nại chờ đợi kết cục là được!
Lumian trầm mặc, nhảy khỏi vị trí ban đầu.
Rễ cây ở nơi đó vỡ ra, mọc lên đóa hoa khổng lồ nhạt màu ướt át, một cánh của đóa hoa khổng lồ nở ra, giống như vực sâu mở ra cái miệng của nó.
Hắt xì!
Lumian lại ngửi muối có mùi thần bí học, khiến cho dòng suy nghĩ của mình thoát khỏi từ trong mơ màng muốn ngủ.
Hắn chợt ngước đầu lên, nhìn lên Suzanne Matisse đang ở trên trời cao, gần giống như điên cuồng cười nói:
“Ha ha, các ngươi là người ngu xuẩn nhất ta đã từng gặp!”