“Ngươi còn chưa nhận rõ vận mệnh của bản thân sao?”
“Thừa nhận sức mạnh của số mệnh, tự nhiên sẽ có ăn mòn tương ứng.”
“Bắt đầu từ khoảnh khắc thôn Cordu bị hủy diệt, ngươi đã biến thành kẻ bất hạnh.”
“Rất nhiều chuyện trước đó không phải do ta gây ra ảnh hưởng, mà là vận mệnh bất hạnh của ngươi đang phát huy tác dụng.”
“Là một kẻ bất hạnh, ngươi không chỉ khiến bản thân sẽ trở nên bất hạnh, người bên cạnh ngươi và người gần gũi với ngươi, cũng sẽ trở nên bất hạnh.”
“Nếu như không phải ngươi thiếu thốn nhận thức thần bí học, khiến cho Suzanne Matisse phát hiện ra vấn đề ở trong cơ thể ngươi, bắt đầu liên lạc với Hugues Artois, mượn dùng vụ nhà máy hóa chất nổ mạnh để sắp xếp chuyện hiến tế, mẹ của Jenna sẽ không tự sát, anh trai của Jenna cũng sẽ không thể phát điên.”
“Nếu như ngươi đầy đủ cẩn thận, khi Flameng khôi phục tỉnh táo uống rượu với ngươi, ngươi nhớ ra nhân cơ hội đi tìm bác sĩ tâm lý chân chính, hắn chưa chắc đã lựa chọn tự sát.”
“Nếu như ngươi không chỉ mỗi dặn dò Ruhr, mà còn hạn chế cả hành động của hắn, hắn sẽ không lây nhiễm bệnh tật, rất nhanh chết đi, Michelle cũng sẽ không thể mất đi ý chí muốn sống.”
“Tất cả bất hạnh này đều do ngươi mang đến.”
“Tồn tại của ta không chỉ là sức mạnh để ban ơn cho ngươi và là át chủ bài để uy hiếp, còn là một nguyền rủa ngươi không thể trốn tránh được.”
“Ngươi chỉ có cúi đầu về phía số mệnh, thả ta ra khỏi phong ấn, bất hạnh của ngươi mới có thể tạm dừng.”
“Nếu như ngươi cứ tiếp tục như vậy, người ngươi muốn cứu đều không thể cứu vớt, người ngươi muốn bảo vệ cũng không thể bảo vệ, ngươi chỉ gia tăng thêm bất hạnh cho bọn họ mà thôi.”
“Đến lúc đó, người đang kêu cứu ở nơi đây sẽ chết.”
“Gabriel sẽ chết.”
“Charlie sẽ chết.”
“Jenna sẽ chết.”
“Franck cũng sẽ chết.”
Lumian thoáng dừng bước chân lại, vẻ mặt nhăn nhó, lại cũng khó che giấu nổi đau khổ của bản thân.
Franck lại kêu lên:
“Tỉnh lại! Khi bình thường không có việc gì, thỉnh thoảng nổi điên, làm chuyện tốt không có vấn đề gì cả, nhưng bây giờ vẫn nên chạy đi tìm người phi phàm chính phủ thôi! Chiến đấu giữa những Bán Thần này, có quỷ mới biết sẽ có kết quả gì, hiện giờ Suzanne đã tương đương với danh sách 5 cường hóa có được một chút thần tính, không phải chúng ta có thể đối phó được!”
“Những người này cũng chưa từng kỳ vọng một kẻ ác ôn thích dùng phương thức đùa dai bắt nạt bọn họ sẽ cung cấp sự giúp đỡ!”
Tới gần chỗ cây to màu xanh nâu, rất nhiều người đã bị treo lên cành cây.
Quét nhìn mặt đất, Gabriel bị mấy dây mây màu xanh lá trực tiếp treo lên, kịch bản “Người theo đuổi ánh sáng” phân tán đầy đất.
Ông chủ quán bar dưới lòng đất Pawar Nissen ở ngay bên cạnh hắn, đã bị mũi nhọn cắm vào trong thân thể.
Còn cặp đôi tình nhân bỏ trốn kia, cô gái chạy hơi chậm, bị một cành cây vấp té, dây mây đã quấn quanh treo lên.
Chàng trai trẻ tuổi bọc ga trải giường hoảng sợ một trận, tiếp tục chạy tới trước, nhưng sau khi chạy được vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, mắng bản thân:
“Chó chết!”
Còn chưa dứt lời, anh chàng này đã xoay người lại, chạy về phía người tình của mình, nghiến răng nghiến lợi định xé rách dây mây, nâng người dậy.
Tiếng hò hét tuyệt vọng, tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ, liên tiếp không ngớt quanh quẩn ở trên nơi hoang dã này.
Hai nắm đấm của Lumian không tự chủ được siết chặt lại.
Đột nhiên, hắn thấp giọng cười nói:
“Vậy ngươi có tính là người thân cận với ta không, dù sao ngươi ở bên trong cơ thể của ta, ngươi cũng sẽ gặp phải bất hạnh sao?”
“Ta biết, ta sẽ thất bại liên tiếp, nhưng ta cũng sẽ lần lượt đi làm, tìm kiếm hy vọng hư ảo nhỏ bé kia!’
“Nếu như ta lựa chọn bỏ qua, vậy ta đã sớm bị đánh bại rồi!”
“Mà bây giờ, bản thân còn có khả năng thành công.”
Nói xong câu này, Lumian một lần nữa cất bước, tiếp tục chạy đến bên rìa hoang dã.
Tuy rằng Franck không rõ mới vừa rồi hắn đang tự nói cái gì, nhưng vẫn mừng rỡ khi nhìn thấy hắn làm ra lựa chọn sáng suốt.
Hai ba giây sau, hai người đã chạy đến bên rìa hoang dã, Lumian cố ý chạy tụt sau Franck một khoảng đột nhiên giơ hai tay ra, đẩy đồng đội đi ra ngoài.
Franck bất ngờ không kịp đề phòng vừa ngạc nhiên nhìn xem thân thể của mình dần dần thoát khỏi nơi hoang dã, vừa nghiêng đầu lại nhìn về phía Lumian.
Lumian nở nụ cười, giọng mềm nhẹ nói:
“Ta cũng đã từng tuyệt vọng, đau khổ, hy vọng nhận được sự giúp đỡ giống như bọn họ, nhưng lần đó, có người chìa tay ra về phía ta.”
Nói xong, hắn đột nhiên xoay người lại, chạy như điên về phía cây to màu xanh nâu kia.
Bên trên hoang dã tăm tối, ngoài thân hắn bùng lên ngọn lửa màu đỏ thắm, nhưng lần này, áo choàng ngọn lửa không ngăn cách quần áo nữa, trực tiếp cháy lên làn da và máu thịt của hắn.
Hắn muốn dùng đau đớn liên tục không ngừng chống lại các loại dục vọng sẽ gặp được tiếp sau!