Ở bên trong khách sạn Golden Rooster, đôi tình nhân bỏ trốn chửi rủa nhau ngừng vận động, bọn họ không biết chuyện mình đang làm có gì không đúng, chỉ nghi ngờ vì sao sắc trời lại tối hơn rất nhiều, giống như chạng vạng tiến đến vậy.
Anthony Roseau trốn ở dưới gầm bàn gỗ run rẩy đầu tiên dừng run rẩy, theo đó vẻ mặt trầm xuống, chui ra, nhìn về phía cửa sổ.
Gabriel đang điên cuồng ký tên mình lập tức tìm về lý trí, hoài nghi có phải khi mình kết hợp với ý kiến của giám đốc rạp hát, tiến thêm một bước điều chỉnh kịch bản “Người theo đuổi ánh sáng”, áp lực quá lớn, bị mắc bệnh tinh thần rồi không.
Ông chủ quán bar dưới lòng đất Pawar Nissen buông bút vẽ xuống, lại luyến tiếc dời mắt khỏi trên bàn vẽ, mặc dù mới vừa rồi hắn chỉ cấp tốc làm bản nháp, nhưng hắn cảm thấy đó là tác phẩm kiệt xuất nhất cả đời hắn cho đến nay, vượt xa tiêu chuẩn cao nhất trong quá khứ của hắn, theo bản năng hắn định trở lại trong trạng thái kia, nhưng dù thế nào đều không thể như ý nguyện.
Trong giây lát, tất cả nhánh cây và dây mây đều lùi trở về cây Ám Ảnh, một phần lớn người bán hàng rong, người đi đường và khách thuê tìm về tỉnh táo đều nhìn thấy cây to màu xanh nâu khủng bố lạ thường này.
Bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng sợ hãi theo bản năng, bọn họ nhanh chóng bỏ chạy về phía rời xa cây Ám Ảnh.
Vào lúc này, Suzanne Matisse bị mái tóc dài màu xanh đậm bao bọc lấy hiện lên ở trên tán cây cũng mơ hồ, Charlotte Calvino thì mang vẻ mặt mất mát, uể oải và căm hận đứng ở trên thân cành đang chếch xuống bên dưới.
Sau khi tế phẩm trốn ra khỏi hiện trường nghi thức, hiến tế của các nàng tạm thời tuyên bố thất bại, vì thế các nàng vội vàng thoát khỏi không gian xa lạ kia, miễn cho bị chiến đấu ở cấp bậc Bán Thần lan đến.
Suzanne Matisse đã gặp phải phản phệ và ảnh hưởng thần tính, bóng dáng của nàng trở nên cực nhạt, giống như sẽ tiêu tán bất cứ lúc nào.
Trong đôi mắt của nàng phản chiếu ra Lumian và Franck đang chạy về phía bên rìa hoang dã, nhưng lại không thể gây ảnh hưởng lên bọn họ.
Dưới tình huống bình thường, nàng kết hợp với cây Ám Ảnh hoàn toàn có thể sử dụng năng lực ở khoảng cách xa như vậy, nhưng phản phệ do nghi thức bị cắt đứt và sau khi sức mạnh Thần tử buông xuống, ô nhiễm chưa được khống chế khiến cho nàng mới vừa rồi gần như bỏ mạng tại chỗ, hiện giờ suy yếu đến cực điểm.
Suzanne Matisse đã là ác linh, với bản chất quá khích, cực đoan và chấp nhất không chịu cứ bỏ qua như vậy, còn muốn bắt Lumian trở về, lại kéo vào bên trong cây Ám Ảnh, tiếp tục nghi thức vẫn còn chưa xong kia.
Nàng kêu nhánh cây và dây mây của cây Ám Ảnh lại nhanh chóng lan tràn ra ngoài, chúng nó đuổi theo một kẻ bán hàng rong, treo hắn lên, đâm mũi nhọn ở mặt ngoài vào trong làn da của đối phương, hấp thu tinh khí có thể để cho Suzanne khôi phục.
Như vậy tương đương với lợi dụng cây Ám Ảnh đi vào trong giấc mộng ái ân khiến cho quá trình hấp thu tinh lực dần dần gây nên cái chết của mục tiêu biến thành đơn giản thô bạo hơn, vả lại tăng nhanh tiến độ!
Nhìn thấy những nhánh cây, dây mây hoặc màu nâu hoặc màu xanh giống như quái vật lao qua, chứng kiến có đồng bạn bị treo lên tại chỗ, dốc sức giãy giụa, phát ra tiếng kêu thảm thiết, những người bán hàng rong, người đi đường và các khách thuê đang bị mắc kẹt ở trong vùng hoang dã này hoảng sợ kêu to, điên cuồng bỏ chạy, sợ hãi đến cực điểm.
Đôi tình nhân bỏ trốn kia bọc ga trải giường, chạy ra khỏi khách sạn Golden Rooster, đi theo Anthony Roseau chạy đến bên rìa hoang dã, sau lưng bọn họ là Gabriel, là Pawar Nissen, là những khách thuê vào thời điểm này còn chưa đi đến nơi khác làm việc, còn những người bán hàng rong và người đi đường thì chạy loạn ở đằng trước bọn họ.
Lần lượt từng kẻ chạy nạn bị nhánh cây dây mây treo lên trong hoảng sợ, phát ra tiếng xin cứu mạng.
Người bán hàng rong từng cho Lumian thêm rượu chua bị tảng đá ở trên mặt đất làm vấp té, tuyệt vọng nhìn một dây mây màu xanh đậm bò lên trên thân thể mình, bao bọc lấy từng tầng.
Nhận thấy động tĩnh này, Lumian quay đầu liếc nhìn vài giây, chậm bước chân lại.
Franck thấy thế, lập tức mắng:
“Ngươi định quay trở về cứu bọn họ sao?”
“Đệt! Ngươi hãy nhận rõ thân phận của bản thân đi, ngươi chỉ là một tên tội phạm truy nã, một trùm băng đảng xã hội đen!”
Lumian không tiếp tục chậm dần bước chân nữa, nhưng cũng không đẩy nhanh tốc độ hơn.
Hắn và Franck đã đến gần bên rìa hoang dã.
Vào lúc này, bên tai hắn vang lên giọng nói rộng lớn vang vọng của Termiporus.
Một lần này, thiên sứ của số mệnh không chỉ một lần nói một câu, mà lấy phương thức một đoạn hội thoại dài lấy hơi có khoảng cách vang vọng rót vào trong lỗ tai của Lumian: