Gương mặt tinh xảo mị hoặc lại thuần khiết kia lập tức chia năm xẻ bảy, các bộ phận như ánh mắt, lỗ mũi, miệng mang theo chất lỏng hoặc đỏ hoặc trắng bắn tứ tung ra khắp nơi.
Chỉ còn lại thi thể không đầu hỗn loạn chạy thêm vài bước, cuối cùng ngã ở trên mặt đất.
“Đi chết đi!” Suzanne gầm thét thành tiếng.
Cùng với câu nói này, các thứ như nhánh cây màu nâu, dây mây màu xanh lá, thân cành to khỏe, đóa hoa nhạt màu lấy đủ loại dáng vẻ, rợp trời ngập đất tuôn trào về phía Lumian, Franck và Anthony.
Tuy rằng cảnh tượng này dọa người lạ thường, nhưng Lumian vẫn chưa sinh ra dự cảm nguy hiểm.
Dưới tình huống Suzanne Matisse còn chưa khôi phục đến trình độ nhất định, công kích sẽ tiêu hao linh tính vĩ đại như vậy giống như chỉ được cái mẽ ngoài.
Lumian lại xông lên, mang theo ngọn lửa màu đỏ đậm đang thiêu đốt lấy máu thịt của chính bản thân, xông vào bên trong cảnh tượng giống như rừng rậm nguyên thủy kia.
Dây mây bị thiêu cháy, đóa hoa bị cháy, nhánh cây bị hun đen, thân cành bị tránh đi, chúng nó đều không thể ngăn cản kẻ địch đến gần cây Ám Ảnh.
Trong bất ngờ, những thứ này rụt về, mang theo nhân loại đã bị treo lơ lửng lên kia lùi về bên cạnh cây Ám Ảnh.
Suzanne đã suy nghĩ cẩn thận rồi, không cần vì hả giận đi lãng phí tinh lực, còn không bằng chờ ba con mồi đến gần mình, tiến vào trong phạm vi dục vọng có thể phát huy tác dụng, lại dùng năng lực mình am hiểu nhất để cẩn thận xử lý bọn họ.
Nàng rất không cam lòng với suy yếu của bản thân hiện giờ, điều này cũng là một trong những nguyên nhân vì sao mới từ đầu nàng chưa hề niệm ra chú văn cầu xin giúp đỡ:
Trước khi kéo tế phẩm vào bên trong cây Ám Ảnh, thần tử cũng không dám xuất hiện ở Trier, còn sau đó, một phương diện là nàng tự tin, một phương diện khác là phải thúc đẩy hiến tế đến một trình độ nhất định, sau khi thu được bảo vệ của nghi thức kia, mới có thể mượn dùng kết hợp với cây Ám Ảnh, đối mặt với thần tử.
Thần tử kia điên cuồng khác thường, chưa bao giờ sẽ vì thuộc hạ thu liễm ô nhiễm bản thân có khả năng mang đến.
Còn quý cô Nguyệt kia chỉ hứa hẹn rằng sẽ chặn lại kẻ có khả năng phá hư một khoảng thời gian, Suzanne cũng không dám để cho tín đồ của thần linh khác tiến vào bên trong cây Ám Ảnh.
Cộp cộp cộp, Lumian xuyên qua hoang dã đột nhiên không còn nữa và đường phố hơi có vẻ tàn phá, chạy về phía cây to màu xanh nâu kia, Franck và Anthony đều tự chọn lựa một cửa vào phù hợp, từ các phương hướng khác nhau đi theo đằng sau.
Những người bán hàng rong, người đi đường và các khách thuê may mắn, còn chưa bị nhánh cây dây mây treo lên thì nhân cơ hội này, trốn ra bốn phía hoang dã, trốn sang đến bên rìa.
Không tốn bao lâu, Lumian, Franck và Anthony đều đến gần cây Ám Ảnh, ở trong phạm vi năng lực của Suzanne.
Bọn họ một người đã hao hết muối có mùi thần bí học, toàn thân bị ngọn lửa màu đỏ đậm bao vây, làn da đã trở nên chết lặng, nhưng máu thịt vẫn còn đang liên tục sinh ra đau đớn, một người dáng vẻ nhẹ nhàng, không ngừng thay đổi vị trí, thường xuyên thoáng ngửi bình nhỏ bằng kim loại ở trong tay, phát ra tiếng hắt xì, một người thì lợi dụng năng lực trấn an của bác sĩ tâm lý, bình ổn cảm xúc và dục vọng.
Suzanne Matisse ở bên trong tán cây mơ hồ, cách mặt đất chỉ còn chừng bốn đến năm mét khẽ hừ lạnh, trong đôi mắt phản chiếu ra Franck đang mặc áo sơ mi nữ, quần bò màu sáng.
Franck đột nhiên sinh ra sợ hãi mãnh liệt.
Nhưng mà sợ hãi này không đến từ bên ngoài, cũng không bị phóng đại bình thường, mà vốn đến từ trong nhận thức đối với tình huống trước mặt của nàng, vốn đến từ khát vọng mong muốn sống sót của nàng.
Suzanne Matisse kết hợp với cây to quái dị kia không thể đơn giản coi thành danh sách 5 để đối đãi, càng nên coi thành danh sách 4 bản yếu kém, không có hình dáng sinh vật thần thoại hoàn chỉnh!
Franck cảm thấy bản thân, Lumian và kẻ buôn bán tin tức kia cộng lại cũng sẽ bị Suzanne Matisse như vậy giải quyết trong thời gian ngắn.
Trước khi cứu người thì cứu mình trước đã!
Cho dù tiếng hắt xì không ngừng, Franck cũng dừng bước chân, không có cách nào áp chế nổi dục vọng muốn sống của bản thân.
Nàng vừa giãy giụa, định chạy trốn, lại cảm thấy không nên vứt bỏ đồng đội như thế.
Đôi mắt xanh biếc của Suzanne Matisse lại nhìn về phía Anthony Roseau.
Kẻ buôn bán tin tức với cảm xúc và dục vọng vẫn luôn ở trạng thái vững vàng này đột nhiên giật nảy mình, cảm thấy sợ hãi quen thuộc lại bừng lên từ dưới đáy lòng.
Một người xem có thiếu hụt tâm lý nghiêm trọng thật sự rất dễ đối phó… Anthony Roseau rõ ràng nhận thấy tình huống của bản thân, nhưng không còn sức để chống trả.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, sau khi trấn an mất đi hiệu lực, run rẩy tìm góc tường ở gần đó, ôm lấy đầu, bị sợ hãi chiếm cứ thể xác và tinh thần.