Suzanne Matisse cấp tốc giải quyết xong hai đồng đội của Lumian, khiến cho bọn họ không thể cung cấp giúp đỡ trong khoảng thời gian ngắn được nữa.
Nàng lập tức đưa mắt nhìn về phía Lumian đã cách cây Ám Ảnh chưa đến mười mét.
Là một ác linh, nàng có cực đoan và chấp nhất bản thân không thể vượt qua được, nàng vẫn muốn túm lấy tế phẩm này.
Tuy rằng nghi thức lần này đã gây ra động tĩnh rất lớn, có nhiều vị thánh giả thậm chí là thiên sứ đến đây để ngăn cản, không có khả năng thành công, nhưng cây Ám Ảnh là không có cách nào bị phá hủy, kể cả vết thương nhận lấy đều sẽ không quá nặng, trừ phi Mặt Trời Vĩnh Hằng hoặc là Thần của Hơi Nước và Máy Móc bằng lòng để cho mấy triệu người đang sinh hoạt ở Trier chôn cùng, khiến cho vấn đề càng nghiêm trọng ở dưới lòng đất bị bộc lộ ra, bằng không, lần này không thành công thì còn có lần sau, lần sau không thành công vẫn còn có lần sau nữa.
Chỉ cần khống chế một tế phẩm phong ấn hoàn mỹ một thiên sứ ở trong tay mình, vậy không bao lâu nữa có thể lại thử nghiệm!
Do đó, Suzanne Matisse ác linh này vẫn muốn bắt sống Lumian.
Trong giây lát, Lumian cũng chậm bước chân lại, trong đầu đầy rẫy cùng một loại ý niệm:
“Ta không thể chết được, ta không thể chết được, nếu như ta chết đi, Aurora sẽ không còn hy vọng được phục sinh nữa…”
“Ta phải sống sót, biết rõ ràng chân tướng vụ tai họa của thôn Cordu, biết rõ ràng vì sao Aurora lại sẽ tín ngưỡng số mệnh…”
“Những người này không liên quan gì đến ta cả, đã chết thì cứ chết đi, trên thế giới này, người chết mỗi ngày còn chưa đủ nhiều sao? Quản được sao?”
“…”
Lumian càng chạy càng chậm, vẻ mặt trở nên nhăn nhó.
Ngọn lửa màu đỏ đậm ở bên ngoài thân hắn còn đang thiêu đốt, còn đang khiến cho hắn cảm thấy đau đớn, bị kích thích, giữ vững tỉnh táo nhất định.
Nhưng mà một người càng tỉnh táo, càng muốn sống sót.
Một lần này, ảnh hưởng của dục vọng Suzanne gây ra cho hắn cuối cùng không lại thất bại nữa.
Thụ tinh sa đọa này kêu cây Ám Ảnh thả xuống rất nhiều dây mây, cành và thân cây, phong tỏa Lumian ở bên trong một vòng tròn có bán kính chưa đến mười mét, khiến cho nơi này biến thành một rừng rậm nguyên thủy có mật độ thực vật kinh người.
Những rễ cây này, những dây mây này, những cành cây này đều mọc lên các đóa hoa tươi nhạt màu ướt sũng, chúng nó bốc lên khí gây mê không có mùi vị, muốn biến khu vực này thành quốc gia của ngủ say.
Cảnh tượng như vậy khiến cho dục vọng muốn sống của Lumian và các ý niệm khác của hắn nháy mắt đạt thành nhất quán:
Chỉ có tiếp tục tiến lên phía trước, chỉ có xử lý Suzanne Matisse mới có thể thoát khỏi tình huống hiện tại, mới có thể sống tiếp được!
Lumian lại một lần nữa xông lên, sau lưng ngưng tụ ra từng ngọn lửa màu đỏ thắm nửa hư ảo, khiến cho chúng nó lượn quanh bay về phía Suzanne Matisse cách mặt đất chỉ còn bốn mét.
Hắn không cho rằng chiêu thức này có thể gây tổn thương đến thụ tinh sa đọa kia được, dù sao một phương diện Suzanne Matisse đang kết hợp lại với cây Ám Ảnh, có lực phòng ngự và sức sống lớn mạnh, về phương diện khác nàng lại không phải không có đầu óc, không biết tránh né và dùng năng lực siêu phàm để bảo vệ mình.
Mục đích của Lumian chính là cắt ngang cái nhìn chăm chú của Suzanne Matisse trong ngắn ngủi, khiến cho nàng không có cách nào lập tức khơi lên một loại dục vọng khác của bản thân.
Một lần này, các quạ lửa màu đỏ đậm đã có thể tới gần tán cây mơ hồ, chúng nó xuyên qua vách chắn yếu bớt, gầm thét xông về phía thân thể Suzanne Matisse.
Từng tầng dây mây và nhánh cây màu xanh nâu bao trùm ở trên thân Suzanne Matisse, bao phủ nàng thành giống như một quả cầu làm bằng gỗ, chỉ để lại một đôi mắt xanh biếc có thể nhìn ra bên ngoài.
Trong tiếng rầm rầm, những dây mây và nhánh cây này không ngừng bị nổ ra, lại không ngừng có lượt mới đến để bổ sung.
Cùng lúc đó, khoảng cách không đến mười mét chính là thời gian trong nháy mắt đối với Lumian.
Rất nhiều thể khí mê man ăn mòn đến trên người hắn, đầu tiên là bị ngọn lửa màu đỏ đậm ở bên ngoài thân hắn thiêu đốt bốc hơi lên, tiếp theo bị trung hòa trong mùi thịt cháy khét, chỉ có một chút chui vào trong lỗ mũi của Lumian.
Điều này làm cho suy nghĩ của hắn trở nên hơi chậm chạp, đầu tương đối choáng váng, nhưng tạm thời còn không ảnh hưởng đến hành động.
Lumian mượn dùng quán tính, chân trái phải lần lượt dùng sức đạp lên trên mặt ngoài thân cây màu xanh nâu, mượn nhờ nó cấp tốc chạy lên hai ba mét, sau đó nhảy lên thật cao, lấy dáng vẻ nhìn xuống nhìn về phía Suzanne Matisse.
Ở đằng sau lưng hắn, một quả cầu lửa khổng lồ đang thong thả ngưng tụ, trong mắt hắn chiếu ra quả cầu màu xanh nâu giống như làm từ gỗ, chiếu ra ánh mắt xanh biếc của Suzanne Matisse.