Trừ bỏ vài năm về sau được nhận nuôi, Lumian đã sớm quen với việc không hoàn toàn ỷ lại vào người khác, lợi dụng đầy đủ các loại tài nguyên trong tay để đạt được mục đích.
Quý cô pháp sư cười nói:
“Ngươi không thấy lá bài bộ ẩn chính được hai cốc thánh triệu hồi à? Đó cũng bởi vì vừa vặn ở Trier, bằng không thì không dễ dàng và có hiệu quả như vậy.”
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Nếu như ta coi ngươi thành phần mở rộng ánh mắt của ta, phần mở rộng cánh tay của ta, là cấp dưới chân chính, không có nguyện vọng bản thân, ta có thể cung cấp cho ngươi đầy đủ giúp đỡ thông qua tụng niệm tên của ta, bảo đảm an toàn cho ngươi trong phần lớn thời gian, nhưng ngươi lựa chọn con đường thợ săn, đây là một con đường cần đến chiến đấu, cần có được ý chí bản thân mãnh liệt.”
“Đóa hoa được nuôi ra từ trong nhà ấm không thể trở thành thợ săn đầy đủ tư cách được, một thợ săn luôn cậy vào có người che chở, luôn luôn chiến đấu ở nơi thoải mái thì rất khó đạt được thần tính, trở thành thánh giả, đến lúc đó, cần phải tiêu tốn càng nhiều thời gian, bỏ ra cái giá càng lớn hơn nữa mới có thể bù lại được thiếu hụt hiện tại.”
“Ngươi muốn trở thành loại người như vậy không?”
Lumian trầm mặc hai giây nói:
“Ta muốn trở thành người khiến những tên khốn này đều run rẩy.”
Đáp án không cần nói cũng biết.
Quý cô pháp sư hài lòng gật đầu:
“Đương nhiên, như vậy không có nghĩa rằng ta sẽ mặc kệ ngươi, ta vẫn sẽ viết thư cho ngươi, cho ngươi ý kiến, thậm chí căn cứ vào thỉnh cầu của ngươi trực tiếp cung cấp trợ giúp, nhưng ta không hy vọng ngươi cảm thấy bản thân luôn luôn có thể nhận lấy che chở.”
Lumian gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu.
Hắn nhớ lại chuyện Suzanne Matisse cấp tốc tụng niệm lời khẩn cầu xin sự giúp đỡ từ cấp bậc cao nào đó, kết hợp với từ mấu chốt mới vừa rồi quý cô pháp sư đã đề cập đến, nói ra lời giống như đang suy tư:
“Tụng niệm tôn danh của một tồn tại nào đó có thể nhận được cái nhìn chăm chú của người đó, khẩn cầu đến giúp đỡ tương ứng sao?”
“Đúng.” Pháp sư nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nhưng việc này cần có đầy đủ thiện ý của đối phương, chờ ngươi đến giai đoạn nào đó, ta cũng sẽ nói tên của ta cho ngươi biết, ừm, ngươi nắm giữ lấy tôn danh của ngài Kẻ Khờ, nhưng nếu như không tiến hành nghi thức, dựa vào tụng niệm thì rất khó nhận được đáp lại có hiệu quả, thậm chí khả năng gặp phải ảnh hưởng không tốt, bởi vì ngài Kẻ Khờ đang chống lại một thần linh từ xa xưa nào đó, việc này có liên quan đến kết cục của tất cả mọi người chúng ta và thế giới này có thể vượt qua tận thế được hay không.”
Ngài Kẻ Khờ? Tên gọi tắt của tồn tại vĩ đại kia là Kẻ Khờ? Quả nhiên là tổ chức bí mật lấy lá bài Tarot làm danh hiệu… Lúc trước khi Lumian nghe thấy Kẻ Khờ, đều tự động liên tưởng đến lá bài tarot xuất hiện hàng ngày chứ không phải Kẻ Khờ ở trong tôn danh kia, nó càng giống với một loại hình dung.
Quý cô pháp sư không tiếp tục đề tài này nữa, nàng liếc nhìn thân cây ở trong tay Lumian nói:
“Đây là đồ tốt, công kích không có được thần tính đều không cách nào gây tổn thương đến nó, mà sau khi trúng mục tiêu, nó còn có thể khơi lên dục vọng nào đó của đối phương.”
“Nếu như ngươi lại có thể thu hoạch được đặc tính phi phàm xứng đôi với nó, có thể nghĩ cách mời một thợ thủ công cấp bậc thánh giả kết hợp chúng nó lại với nhau, làm thành vật phẩm thần kỳ.”
“Không thể luôn mang theo nó, bằng không các loại dục vọng của ngươi đều sẽ dần dần mất đi khống chế, đối với người phi phàm uống ma dược, chuyện này rất nguy hiểm.”
Vừa mới nói xong, quý cô pháp sư hơi nghiêng đầu, giống như định lắng nghe gì đó, sau đó nói với Lumian:
“Hôm nay đến đây thôi.”
Một giây sau, trước mắt Lumian lại xuất hiện các khối màu nồng đậm trộn lẫn với nhau và các sinh vật trong suốt không thể miêu tả hình thể.
Lại qua một giây, hắn nhìn thấy con phố loạn tràn đầy vết nứt.
Quý cô pháp sư đã biến mất khỏi trước mắt hắn.
Lumian hơi sửng sốt, vội vàng mặc quần áo trong tay vào.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy Franck đang cách đó không xa.
Hai người đồng thời nở nụ cười.
Bọn họ còn chưa kịp trao đổi cảm nhận về đang ở trong cùng một tổ chức bí mật, đã nhìn thấy Jenna mặc váy dài màu xanh xám nhảy ra khỏi bóng tối ở trong ngõ nhỏ.
Lumian và Franck sinh ra cảnh giác giống như phản xạ có điều kiện, đều tự tăng cường đề phòng.
Jenna bụm miệng vết thương ở bên sườn, vui sướng kêu lên:
“Đệt! Các ngươi quả nhiên không có việc gì!”
“Hình như là thật…” Franck lẩm bẩm một câu, nghênh đón nàng, thân thiết hỏi: “Sao ngươi lại bị thương?”
Jenna hơi khẩn trương nhìn quanh một vòng, hạ thấp giọng nói:
“Ta ám sát Hugues Artois, bị thương bởi súng bắn.”