Cho dù là vợ chồng mới cưới và nhóm khách mời đi ở đằng trước, hay là vài người đi ở đằng sau cùng đều không biết trong đội ngũ bị thiếu ai, vẫn cười đùa, ầm ĩ, đi tiếp.
Trong một khoảnh khắc như vậy, Lumian hoài nghi mình sinh ra ảo giác:
Vốn không hề có cặp tình nhân kia, cũng vốn không hề có hành vi thử thổi tắt ngọn nến!
Nếu như không phải trí nhớ vẫn khắc sâu, nếu như không phải có nhận thức vô cùng rõ ràng đối với mối nguy hiểm của Trier dưới lòng đất này, Lumian nhất định sẽ tìm vấn đề ở trên người mình, chứ không phải ở đây tìm kiếm dấu vết đã từng tồn tại của cặp tình nhân kia.
Vài khách mời ở đằng sau cặp tình nhân kia tăng nhanh bước chân, đuổi theo nhóm người phía trước, bổ sung khoảng trống đột ngột xuất hiện ở trong đội ngũ.
Bọn họ không có kinh ngạc, không có sợ hãi, cũng không có mê hoặc.
Tất cả đều bình thường như vậy.
Lumian vốn bị vô số ánh mắt ẩn hình nhìn chăm chú vào, các mụn cơm thật nhỏ giống như da gà ở bên ngoài thân thể càng trở nên rõ ràng hơn.
Hắn theo bản năng liếc nhìn về phía nhân viên quản lý huyệt mộ Kendall đang đi ở đằng trước hai cảnh sát, nhìn xem hắn có phản ứng gì với chuyện mới vừa rồi.
Kendall mặc quần dài màu vàng, khoác áo gile màu lam một tay xách đèn cacbua canxi đã tắt, một tay giơ ngọn nến màu trắng đang lẳng lặng thiêu đốt, không hề chớp mắt đi về phía lối ra huyệt mộ dưới lòng đất trên con đường lúc đến, giống như hoàn toàn không nhận thấy có chuyện gì đã xảy ra ở trong đội ngũ bên cạnh kia.
Đột nhiên, hắn quay đầu lại, ánh mắt va chạm với tầm mắt của Lumian.
“Có chuyện gì sao?” Giọng nói hơi trầm thấp của Kendall quanh quẩn ở trong hành lang giữa hai bên đều là ngôi mộ, quanh quẩn ở trong các hốc đầu lâu gần đó.
Lumian không thấy khác thường, tương đối bình tĩnh đáp:
“Sợ mất dấu.”
Kendall gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra:
“Vậy ta lại chậm một chút.”
Hắn tiếp tục bước về phía cổng tò vò lối ra, bước chân chậm lại không ít, thong dong, lảo đảo, vô cùng trầm mặc, giống như xác sống được miêu tả ở trong một vài tiểu thuyết.
Lumian giơ ngọn nến đang cháy lên ánh lửa hơi vàng, lướt qua nhóm người tham dự tiệc cưới vẫn còn đang cười đùa, thỉnh thoảng cố ý đối diện với một xương đầu lâu màu trắng nào đó, trong đầu lóe lên từng ý niệm:
“Bọn họ thật sự không phát hiện ra bị thiếu người.”
“Chờ khi bọn họ rời khỏi huyệt mộ dưới lòng đất, người nhà của cặp đôi một nam một nữ kia sẽ phát hiện ra người thân của mình mất tích sao?”
“Trước đó ta đã nghĩ, huyệt mộ dưới lòng đất mở ra cho công chúng, thường xuyên sẽ có sinh viên đến đây mạo hiểm, nhảy cùng với hài cốt, thật sự sẽ không có vấn đề gì sao?”
“Cho dù khách du lịch dưới hướng dẫn của nhân viên quản lý huyệt mộ đều sẽ tồn tại người không nghe theo cảnh cáo, càng đừng nói đến những người trẻ tuổi tự mình mang theo một ngọn nến màu trắng đã tiến vào huyệt mộ dưới lòng đất…”
“Ta vốn cho rằng dù có biện pháp bảo vệ an toàn hơn, hoặc tỷ lệ gặp chuyện không may không cao, không dọa được những người này, bây giờ xem ra, giống như là một chuyện ở phương diện khác…”
Lumian hoài nghi người bị huyệt mộ dưới lòng đất cắn nuốt không chỉ có thân thể sẽ biến mất, kể cả ấn tượng tồn tại về bọn họ ở trong đầu bạn bè và người thân đều sẽ bị xóa đi!
“Vì sao ta có thể nhớ được bọn họ? Bởi vì ở trong cơ thể ta phong ấn Termiporus, ở trên trình độ nào đó vận mệnh nối liền một chỗ với hắn?”
“Nơi nguy hiểm như vậy, vì sao chính phủ và hai đại giáo hội còn mở ra cho công chúng? Huyệt mộ dưới lòng đất cần phải có rất nhiều người sống thường xuyên ra vào, để áp chế cái gì sao? Những người không nghe theo cảnh cáo này được coi như tế phẩm cần thiết?” Lumian càng nghĩ càng dựng cả tóc gáy, ép buộc bản thân không được đi phân tích sâu hơn nữa.
Hắn thiếu thốn đầy đủ thông tin cũng không cách nào phân tích sâu hơn.
Dù sao huyệt mộ dưới lòng đất không có thứ gì đáng để cho hắn mạo hiểm thăm dò, ngẫu nhiên tới một lần như vậy, chỉ cần tuân theo quy tắc, thì không tồn tại bất cứ vấn đề gì!
Bắt đầu kể từ khi đi vào huyệt mộ dưới lòng đất, cảnh sát Robert hay nói kia rơi vào trầm mặc, giống như không quá thích ứng với hoàn cảnh nơi đây.
Hắn không nói chuyện, càng không có ai tán gẫu, một hàng bốn người đi trong yên tĩnh khôn kể quay trở về cổng tò vò thiên nhiên được điêu khắc tinh xảo đẹp đẽ kia, đi ra ngoài.
Mới vừa xuyên qua ranh giới kia, Lumian lập tức cảm nhận được cái nhìn chăm chú ẩn hình nhiều không đếm xuể được biến mất.
Trong cơ thể hắn lại không sinh ra ý lạnh nữa, làn da nhanh chóng khôi phục bình thường.
“Phù…” Robert thở phào thật dài: “Mỗi lần tiến vào huyệt mộ dưới lòng đất, toàn thân ta đều không được tự nhiên, Kendall, sao ngươi có thể đi vào mười mấy lần mỗi ngày, còn vô cùng vui vẻ vậy?”