“Không rõ khế ước giữa bạch chỉ và Aurora có bị giải trừ không, căn cứ vào nội dung bút ký, trừ bỏ cử hành nghi thức tương ứng ra, chỉ có một trong hai bên triệt để tử vong thì mới có thể giải trừ khế ước.
“Đáng tiếc, sinh vật khế ước chỉ có bản thân mới có khả năng kêu gọi, không thể giống như người đưa tin cứ để cho người khác gọi ra, bằng không ta có thể mượn dùng bạch chỉ, nhìn xem Aurora có, triệt để tử vong hay không…”
“Ừm… có phải chỗ bạch chỉ có thông tin Aurora lưu lại không?”
Lumian nhớ đi nhớ lại, suy nghĩ đột nhiên xoay chuyển lên trên một vấn đề trước đó chưa từng chú ý đến:
“Nếu như Aurora thỉnh thoảng sẽ tỉnh táo, cùng với ta cắt chữ trong quyển sách nhỏ màu xanh lam, ghép thành bức thư, cầu xin sự giúp đỡ từ chính phủ, nếu như phản ứng đầu tiên ở trong giấc mơ của nàng là kêu gọi người đưa tin của phó hội trưởng Hella trong hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xù đến, xin ý kiến của đối phương, vậy vì sao nàng không vào lúc ngẫu nhiên tỉnh táo, kêu gọi người đưa tin kia, nói cảnh khốn khó mình đang gặp phải cho quý cô Hella chứ?”
“Trong bức thư hồi âm đầu tiên quý cô Hella gửi cho ta, rõ ràng không hề biết gì về tình hình cả.”
“Là cái gì đã hạn chế Aurora thử làm như vậy?”
“Hoặc là, nàng thật sự đã kêu gọi người đưa tin tới, còn Hella đang nói dối!”
Lumian hơi nheo mắt lại, hắn bị thiếu trí nhớ tương ứng tạm thời không rõ được là vấn đề của bên nào.
Trước mắt hắn không quá hoài nghi Hella, cho rằng có nguyên nhân nào khác.
Phải biết rằng, người đưa tin của Hella biết rất rõ hắn đang ở đâu, nếu như quý cô kia thật sự có vướng víu đến việc ở thôn Cordu, đảm nhận nhân vật không sáng rọi nào đó, nàng nhất định sẽ hy vọng xử lý nốt cả người sống sót cuối cùng, không lưu lại bất cứ tai họa ngầm nào, nhưng mãi cho đến tận bây giờ, nàng không chỉ chưa thử một cách thực chất, còn luôn thân mật cung cấp tri thức và đề nghị.”
Có một giây như vậy, Lumian rất muốn viết nghi vấn mới vừa rồi kia ra, trực tiếp ký gửi cho quý cô Hella, nhìn xem nàng sẽ trả lời như thế nào, nhưng cuối cùng hắn vẫn khắc chế xúc động của bản thân, sợ chọc thủng bộ quần áo mới của hoàng đế, mang đến phát triển không tốt.
Hắn quyết định đi tìm Franck nhờ vả trước, nghe thử xem người đồng đội đang đồng thời ở trong hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xù và Hội Tarot này sẽ đánh giá về Hella như thế nào.
Nếu như nàng cảm thấy Hella đáng giá để tin tưởng, thêm với có nhắc đến chuyện về hội khỉ đầu chó lông xù với lá bài trong bộ ẩn chính kia của nàng, vậy Lumian đầu tiên sẽ xin quý cô pháp sư lưu ý bên phía mình, sau đó viết thư hỏi Hella.
Hắn ép buộc ổn định tâm tình, tiếp tục nghiên cứu bút ký phù thủy của Aurora, mãi cho đến lúc chạng vạng tối mới rời khỏi phố áo khoác trắng, đi vào đại lộ khu chợ, vào sàn nhảy Brise thuộc về mình.
“Chào buổi tối, thủ lĩnh!” Từng tiếng chào hỏi ân cần truyền đến từ bốn phương tám hướng, Lumian khẽ gật đầu, mang theo Lewis và Sakota đi lên tầng hai.
Hắn còn chưa kịp ngồi xuống trong quán cà phê, giám đốc sàn nhảy René đã đến tìm.
Người đàn ông trung niên gầy yếu này đặt tay lên ngực, cúi người thi lễ nói:
“Ngài Shire, ngài Martin kêu ngươi mười giờ sáng ngày mai đi đến phố nước suối tìm hắn.”
Lão đại tìm ta? Lumian vừa kinh ngạc lại vui mừng.
Chuyện hắn kinh ngạc là dưới tình huống trong mấy ngày gần đây không xảy ra chuyện gì, Gardner Martin lại phái người đến tìm hắn, chuyện vui sướng thì lại có càng nhiều cơ hội tiếp xúc với Gardner Martin, từ đó nhận được tín nhiệm của hắn, gia nhập hội Chữ thập Sắt và Máu.
“Được.” Lumian gật đầu với giám đốc René.
Ăn xong bữa tối gồm thịt dê nướng giấy bạc, trứng xào hương liệu, thịt bồ câu bằm hành tây, bánh nhân thịt mứt hoa quả loãng, Lumian dùng khăn ăn lau miệng, đứng dậy, đi ra một trong những ban công trong quán cà phê, ngắm đại lộ khu chợ đã vào đêm.
Một chiếc đèn đường khí đốt kia tản ra ánh sáng ngả vàng hơi mông lung, chiếu sáng đường đi cho xe ngựa và người đi đường trên phố.
Lúc này, lục tục có người đi vào sàn nhảy Brise, gia nhập vào hàng ngũ ăn chơi.
Thẳng thắn mà nói, so với nơi đây, Lumian càng thích uống rượu ở quán bar dưới tầng hầm ngầm của khách sạn Golden Rooster hơn, nơi đó càng có thể khiến cho hắn thả lỏng, cảm thấy vui vẻ.
Theo ý hắn, khách của sàn nhảy Brise đều quá mức phóng túng, hoặc là không để ý đến tình hình gia đình, hoặc là không lo lắng cho tương lai của bản thân, chỉ mong sa vào trong còn, sắc đẹp, nhảy múa và la to, còn phần lớn khách quen của quán bar dưới tầng hầm ngầm là người thuê phòng trong khách sạn Golden Rooster, bọn họ thường đến chín giờ, mười giờ mới có thể trở về, lại phải đi ngủ trước một giờ sáng, bọn họ đi uống rượu, ca hát, ba hoa, nhảy loạn, chủ yếu nắm chặt hai đến ba tiếng ngắn ngủi, cho mình một chút vui vẻ.