“Kết quả thứ bọn họ dạy ta đều hiểu, chính là đưa thêm cho ta một thứ gì đó.”
“Thứ gì vậy?” Charlie tò mò từ xưa đến nay.
Một giây sau, Monite móc một tấm kính một mắt trong suốt từ trong túi quần bên kia ra.
Sau đó, hắn tự nhiên kẹp nó vào trong hốc mắt bên phải của mình.
Không biết vì sao, sau khi Monite đeo tấm kính lên, Lumian cảm thấy toàn thân hắn đã xảy ra biến hóa rất nhỏ không nói ra được, giống như diễn viên đang biểu diễn một nhân vật khác vậy.
Monite đeo tấm kính bên mắt phải hơi nhếch khóe miệng lên, đầu tiên liếc nhìn Charlie, sau đó nhìn về phía Lumian, tầm mắt từ trên khuôn mặt hắn rơi thẳng xuống ngực, rơi xuống hai tay hắn.
Lumian không hiểu sao hơi khẩn trương, lại không có dự cảm nguy hiểm.
Monite cười nói:
“Ngươi chính là Shire đã phát minh ra dụng cụ đồ ngốc?”
“Đúng.” Lumian không phủ nhận, lặng yên đề cao cảnh giác.
Monite nắm lấy tấm kính một mắt ở vị trí mắt phải:
“Rất biết đùa dai đấy.”
“Có muốn tấm kính một mắt này không? Nó không có tác dụng gì cho ta cả, không bằng đổi thành tiền mặt, mà ngươi có thể sử dụng nó ngụy trang thành người của sàn nhảy Hors de L'ordinaire, đi vào trong đó kiếm được nhiều tiền hơn.”
Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Lumian không hề do dự từ chối đề nghị của Monite:
“Ta không có ham thích đeo kính một mắt.”
Hắn vẫn luôn nghi ngờ quy củ kỳ quái của sàn nhảy Hors de L'ordinaire, có lòng đề phòng cơ bản nhất.
Monite hơi tiếc nuối thu hồi ánh mắt, lấy tấm kính một mắt xuống, nói với Charlie:
“Tiền gốc và tiền lời ta đều đã đưa cho ngươi, về sau nếu như có việc gì, đến sàn nhảy Hors de L'ordinaire tìm ta.”
Charlie khinh thường a một tiếng.
Hắn vẫn hoài nghi lúc trước Monite ôm tâm tính định lừa tiền của hắn.
Chờ người quần đảo này rời khỏi đại lộ khu chợ, Lumian nghiêng đầu liếc nhìn Charlie:
“Nhớ giữ một khoảng cách với thằng cha mới vừa rồi, bằng không hắn rất có khả năng mang đến cho ngươi kỳ ngộ tương tự Suzanne Matisse.”
Nửa câu sau là đang lừa Charlie, chủ yếu là vì hù dọa hắn, miễn cho hắn không quan tâm đến lời dặn dò.
Charlie lập tức hoảng sợ, bất chấp hỏi nguyên nhân, vôi vàng gật đầu nói:
“Được, được!”
…
Đến không giờ, Lumian và Jenna mặc váy màu đỏ có đính sequin cùng nhau rời khỏi sàn nhảy Brise, đi đến phố áo khoác trắng.
Jenna không hỏi vì sao hắn lại tiện đường, trầm mặc một lúc sau đó hỏi:
“Ngươi có từng cảm thấy trạng thái chẳng có gì quan trọng cả, cả người mơ màng, không có động lực không?”
“Chắc chắn có.” Lumian nhìn đường phố phía trước, giống như tùy ý trả lời: “Như vậy cần ngươi một lần nữa tìm được ý nghĩa của cuộc sống, biết rõ ràng bản thân chân chính muốn làm cái gì.”
Jenna lại trầm mặc một lần nữa, một lúc sau mới lại hỏi:
“Ngươi đã từng có trải nghiệm như vậy sao? Trong cơ thể có thứ gì đó hư ảo vỡ nát, xung quanh giống như xuất hiện một mảnh trời sao thần bí, có ngôi sao lớn nhỏ đang sáng lên.”
“Không có.” Lumian ngẫm nghĩ vài giây mới nói.
Cảm giác sự vật hư ảo đột nhiên vỡ vụn, hắn từng có, mỗi lần ma dược triệt để tiêu hóa đều như vậy, nhưng trời sao thần bí gì đó, ngôi sao lớn nhỏ gì đó, hắn hoàn toàn không biết.
Jenna chưa nói gì nữa, không biết đang tự hỏi hiện tượng như vậy đại biểu cho cái gì, hay là đang lo lắng đến vấn đề khác.
Không bao lâu, hai người đi đến nhà trọ 601 số 3 phố áo khoác trắng.
Franck đã trở về, cảnh giác nhìn xem hai người sóng vai đi vào.
Không đợi nàng hỏi, Jenna đã lại nói chuyện về sự vật hư ảo vỡ vụn, trời sao thần bí hiện ra.
Franck hơi ngơ ngác, vui sướng nói:
“Ma dược thích khách của ngươi tiêu hóa!”
“Ngươi ám sát một nghị viên quốc hội ở trước mặt công chúng, trong bảo vệ từng tầng từng lớp, thật sự có thể giúp đỡ ngươi tiêu hóa ma dược.”
“Đây là biểu hiện của ma dược tiêu hóa sao?” Lumian không hề che giấu ngạc nhiên và nghi ngờ của bản thân.
Vì sao ta chỉ có nửa phần trước, không có nửa phần sau?
Franck tỏ vẻ hoài nghi nhìn hắn:
“Ngươi chưa từng trải nghiệm sao? Vậy ngươi thăng cấp như thế nào?”
Phong ấn ở trên người ta không chỉ phong ấn Termiporus, còn phong ấn cảm giác thần bí học nào đó của ta sao? Cũng đúng, phong ấn ở ngay trên người ta, không có khả năng không hề có một chút ảnh hưởng gì. Lumian đại khái có suy đoán, thuận miệng nói cho có lệ:
“Không rõ ràng như vậy.”
Franck càng quan tâm đến bạn gái chưa hề dị nghị gì, tò mò hỏi Jenna:
“Chắc là ngươi đã tổng kết ra quy tắc nhập vai đúng không?”
“Quy tắc nhập vai?” Jenna ngẫm lại nói: “Sau khi ám sát kết thúc, ta hiểu rõ rất nhiều đạo lý, ừm, ám sát là một chuyện đặt sinh mệnh của mình lên trên cán cân, ám sát là trừng phạt sau cùng, là mang đến tai họa cho những tội phạm này…”
Sau khi nhiệt tình trao đổi phương pháp nhập vai và quy tắc nhập vai với Jenna, Franck mới nhớ ra Lumian cũng ở đây.