Trong lúc các loại ý niệm ùn ùn kéo đến, Lumian mạnh mẽ khống chế phản ứng của bản thân, vững vàng tiếp nhận cái hòm kia, không hỏi, không quan sát, không phản xạ có điều kiện tiến hành phòng ngự hoặc công kích, giống như không hề phát hiện ra cái gì.
Cảm xúc của người giao dịch tựa hồ hơi dao động, trong tiếng cười mang theo vài phần thê lương:
“Ngươi nói cho Gardner Martin, không bao lâu nữa, hắn cũng sẽ tiến vào dưới lòng đất!”
“Tất cả đau khổ và tra tấn ta đã thừa nhận, hắn cũng sẽ gặp được một lần!”
Lumian chỉ nghe không nói, xách theo hòm bằng da cỡ nhỏ kia, định xoay người lại, dẫn theo Người Khổng Lồ Simon và Chuột Christo rời khỏi mỏ Albert.
Đột nhiên, đằng sau lưng người giao dịch, trên lối vào khác kia, tiếng bước chân cộp cộp cộp cộp lại một lần nữa vang lên.
So sánh với trước đó, nó càng rõ ràng hơn, như đã gần trong gang tấc.
Còn Lumian càng chắc chắn hơn mới vừa rồi, đó là động tĩnh phát ra từ giãy da đi trên đường hầm yên tĩnh!
Một giây sau, một bóng dáng đập vào trong mắt hắn, Christo và Simon.
Đó là một người đàn ông trần truồng, trên cổ trống không, không có đầu, chỗ nứt ra có máu tươi chảy không ngừng.
Trên người hắn chỉ mặc một chiếc quần đùi màu xanh đậm, hai chân đeo một đôi giày da không dây cột màu đen.
Quái vật không đầu này hai bước đã vọt đến sau lưng người giao dịch, chìa hai tay ra, túm lấy đầu hắn, dùng sức vặn xoay trước xoay sau.
“Cứu ta! Cứu ta!” Người giao dịch kia không thể che giấu nổi kinh hoảng và sợ hãi của bản thân, lớn tiếng kêu lên.
Gần như đồng thời, cả cái đầu của hắn đều bị nhấc lên, lộ ra xương sống nhuốm máu treo bên dưới, nó rất dài, nhẹ nhàng lắc lư, giống như một cái đuôi.
Trong im hơi lặng tiếng, áo sơ mi, áo gile, quần dài và áo vest của người giao dịch đồng thời mất đi chống đỡ, sụp xuống dưới mặt đất.
Hắn vốn không có thân thể, chỉ còn lại đầu và xương sống máu chảy đầm đìa nối liền với đầu.
“Cứu ta! Cứu ta!” Người giao dịch kia nỗ lực giãy giụa, lại bị quái vật không đầu túm chặt lấy, giống như định nhét nó vào bên trong cái cổ trống rỗng.
Tuy rằng Lumian từng gặp không ít quái vật vặn vẹo đáng sợ trong thôn Cordu ở hiện thực, nhưng cảnh tượng quỷ dị như vậy kinh sợ đến vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hắn không chút do dự xoay người lại, không quan tâm đến cầu cứu tới từ cái đầu của người giao dịch kia, lập tức xông về phía cửa vào đường hầm bí mật.
Người Khổng Lồ Simon và Chuột Christo đã sớm bị cảnh tượng này hù dọa đến cuối cùng không còn tiếp tục cố gắng khống chế bản thân nữa, giống như vận động viên xe đạp nghe thấy hiệu lệnh của súng, vèo khom người xuống, chui trở lại vào trong đường hầm.
Lumian vài bước đuổi theo bọn họ, sau lưng là tiếng kêu to thê lương quanh quẩn ở bên trong mỏ Albert:
“Cứu ta! Cứu ta với!”
“Nếu như ta chết, các ngươi cũng đừng mong còn sống!”
“Cứu mạng!”
Ba người xách theo đèn cacbua canxi, trầm mặc đi ở trong đường hầm bí mật chỉ có độ cao một mét hai mươi ba, trái tim co rút lại từng trận theo tiếng kêu thảm thiết ở đằng sau kia.
Mấy phút đồng hồ sau, tiếng kêu to thê lương im bặt dừng lại, phía mỏ Albert giống như rơi vào yên tĩnh như chết.
Ngay sau đó, tiếng giày da cộp cộp cộp cộp lại quanh quẩn ra ở bên trong con đường hầm bí mật này.
Vóc người của Chuột Christo lùn nhất, tư thế xoay người bỏ chạy dễ chịu nhất, hắn vừa tiến lên trước vừa nghiêng thân thể, điên cuồng dùng ngón tay phải nhét vào trong túi áo, trên mặt là vẻ hoảng sợ giống như nhìn thấy tử vong.
Con chuột đặc thù kia đang phát ra cảnh báo vô cùng nguy hiểm sao? Ánh mắt Lumian hạ xuống, liếc nhìn ngực trái của mình, sau đó nhẹ nhàng gật đầu với Chrsito, ý là đằng sau có ta, ngươi cứ việc chạy lên trước.
Tiếng cộp cộp cộp cộp càng lúc càng gần, tinh thần của nhóm người Lumian đều căng thẳng hết sức.
Tuy rằng bọn họ phải khom lưng xuống mới có thể đi ở bên trong đường hầm bí mật, nhưng như vậy đã hơi hạ thấp tốc độ chạy trốn của bọn họ, dù sao bọn họ đều thuộc về người phi phàm giỏi chiến đấu, tố chất thân thể nhận được tăng mạnh rõ ràng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngay khi động tĩnh giày da bước đi còn cách vài mét, sau lưng Lumian sinh ra ý lạnh, ba người cuối cùng đã đi đến lối ra đường hầm, lần lượt chui ra ngoài.
Khi thấy Người Khổng Lồ Simon đang định tự lo thân mình chạy trốn, Lumian đã trở lại khu vực giao hẹn không còn giữ trầm mặc nữa, hạ thấp giọng gầm nhẹ một tiếng:
“Tới đây chặn cửa!”
Hắn vừa nói vừa tự động xoay người lại, đặt đèn cacbua canxi và hòm bằng da cỡ nhỏ xuống, định đẩy tảng đá trầm trọng ở bên cạnh.
Người Khổng Lồ Simon theo bản năng không chú ý đến mệnh lệnh của Lumian, nhưng tâm linh vẫn bị tiếng hô khẽ kia dọa sợ đến hơi rung động.