Dựa vào tia sáng của đèn cacbua canxi, Lumian liếc nhìn Simon và Christo, phát hiện bọn họ cũng có phản ứng tương tự, giống như cũng nghe được những động tĩnh này.
Thấy Simon và Christo lại nhìn mình, Lumian chìa tay phải làm tư thế ấn xuống, kêu bọn họ đừng bị ảnh hưởng.
Trong động tĩnh kỳ quái thỉnh thoảng truyền đến, ba người đứng ở bên cạnh mỏ Albert, không tiếng động chờ đợi.
Đột nhiên, bên kia của quặng mỏ vang lên tiếng cộp cộp cộp cộp, giống như có ai đó ở ngoài mấy chục mét, đeo giày da, đang đi dọc theo đường hầm yên tĩnh lạ thường đến đây.
Người giao dịch kia sao? Lumian như có đăm chiêu ném ánh mắt về phía đối diện.
Tiếng bước chân khi thì tạm dừng, khi lại tiếp tục, quanh quẩn ở trong mỏ Albert.
Khi cách mỏ Albert chỉ còn vài mét, nó biến mất quỷ dị, hoàn toàn biến mất.
Lại đợi một lúc, ba người Lumian nhìn thấy có bóng dáng xuất hiện ở lối vào bên kia của quặng mỏ, đó là một người đàn ông chiều cao trên 1m8, mặc áo sơ mi màu trắng, áo gile màu vàng, áo vest màu đen và quần dài sẫm màu, trong tay xách theo một cái hòm bằng da cỡ nhỏ màu hơi nâu.
Người nọ đội mũ phớt bằng lụa nửa cao, vành nón kéo xuống rất thấp, khiến cho khuôn mặt phủ kín một chút bóng mờ, với thị lực của thợ săn, Lumian vẫn dựa vào tia sáng của ba chiếc đèn cacbua canxi, thấy rõ ràng dung mạo của hắn:
Tóc ngắn màu nâu đỏ, đôi mắt màu nâu đỏ, một bộ râu quai nón rậm hơi lộn xộn và lông mày tương đối thô to, giống như con gấu đực đã bị đói bụng hồi lâu, gầy đến khoa trương.
Cổ áo sơ mi của hắn cài thật kín, làm cho người ta có một cảm giác sợ rét lạnh.
Lumian xách theo đèn cacbua canxi, đi về phía người đàn ông kia.
Vào lúc này, Christo kéo cánh tay của hắn.
Chờ Lumian nghiêng đầu nhìn lại, hắn tỏ vẻ sốt ruột hơi sợ hãi chỉ vào túi áo bên phải.
Ý là con chuột kỳ quái tên là Taffy kia đưa ra cảnh báo nguy hiểm? Nhưng nhìn biểu hiện của Christo, có lẽ nguy hiểm còn chưa chân chính bùng nổ, vẫn ở trong phạm vi khống chế, bằng không hắn đã xoay người chạy trốn… Lumian giải đọc, gật đầu với Christo, tỏ vẻ bản thân sẽ chú ý và cẩn thận.
Christo không ngăn cản hắn, hơi lo lắng nhìn hắn đi về phía người giao dịch.
Trong quá trình thu ngắn khoảng cách, ánh mắt của Lumian không ngừng quan sát thân thể của người đàn ông kia, phân tích mỗi một chi tiết:
Quần áo hơi rộng, trông có vẻ không quá vừa người… Hình như hắn đang sợ hãi điều gì, nhưng lại tràn ngập phẫn nộ và căm hận… Hai tay của hắn đều không thò ra khỏi tay áo, giấu ở bên trong, bao gồm cả tay xách theo hòm… Chân của hắn…
Đồng tử của Lumian chợt trợn to, hắn nhìn thấy hai chân của người giao dịch kia không đi giày, chỉ đeo một đôi tất màu xám.
Như này hoàn toàn mâu thuẫn với âm thanh của giày da bọn họ mới vừa nghe thấy!
Chẳng lẽ âm thanh kia không phải do hắn phát ra, đến từ một người khác? Lumian càng cảnh giác và đề phòng hơn.
Không gian còn thừa lại của mỏ Albert không lớn, hắn nhanh chóng đi đến trước mặt người giao dịch kia.
Người đàn ông giống như gấu đói nở nụ cười, ha ha hỏi:
“Là Gardner Martin phái các ngươi đến hả?”
“Có phải hắn sợ hãi không? Sau khi đồng bạn được phái xuống dưới lòng đất tìm kiếm lối vào Trier của kỷ nguyên thứ tư kia mất tích được mấy tháng, đột nhiên lại truyền ra tin tức, nói có vật phẩm quan trọng muốn giao cho hắn.”
Lối vào Trier của kỷ nguyên thứ tư kia? Hội Chữ thập Sắt và Máu đang tìm kiếm lối vào của Trier kỷ nguyên thứ tư sao? Người này mất tích mấy tháng sau đó lại một lần nữa xuất hiện? Nghe lời người giao dịch nói, trong đầu Lumian lập tức lóe lên mấy ý niệm.
Hắn nhớ cảnh cáo không thể có trao đổi bằng ngôn ngữ, cố gắng đừng nói chuyện, hắn chưa hề đáp lại lời người giao dịch nói, hơi nghiêng người tới trước, chìa tay phải ra, ý đồ nhận lấy cái hòm bằng da cỡ nhỏ màu hơi nâu kia.
Người đàn ông giống như gấu đói không từ chối, chỉ cười:
“Nếu như ta là Gardner Martin, tốt nhất cầu nguyện bản thân vĩnh viễn đều không biết trong hòm này chứa cái gì.”
Như vậy có ý gì? Trong dòng suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, bàn tay Lumian rõ ràng chạm vào cái hòm bằng da này.
Đúng lúc này, ánh mắt hắn ngưng lại, phát hiện chỗ tay xách cái hòm bằng da không hề có tay phải của người giao dịch, nó lơ lửng ở chỗ tay áo, giống như bị sức mạnh không nhìn thấy nâng đỡ.
Nhìn theo tay cầm của cái hòm bằng da, Lumian còn thấy ở trong tay áo kia không tồn tại cánh tay, hoàn toàn trống không, bị vật vô hình chống đỡ!
Không có cánh tay! Hắn căng thẳng trong lòng, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người giao dịch, chỉ thấy hai mắt màu nâu đỏ được chòm râu rậm và lông mày thô to tôn lên lạnh lùng giống như dã thú, đầy rẫy căm hận và sợ hãi không che giấu.