Chương 666: Người gõ cửa (2)
“Được.” Ngoài miệng Lumian nói như vậy, nhưng trong lòng lại không chấp nhận.
Chuyện này tự nhiên phải chia sẻ cho Franck và Jenna!
Nhưng mà gần đây hai người này đang bận rộn điều tra vụ án người gác cổng của tu viện Thung lũng sâu gì đó mất tích, không quá để tâm đến các hạng mục công việc của băng đảng Savoie.
Rời khỏi sàn nhảy Brise, Lumian giơ tay sờ lên ngực trái.
Ngay sau đó, hắn thuận thế vẽ một thánh huy tam giác, giống như đang khẩn cầu vận may với Thần của Hơi Nước và Máy Móc.
Mặt đất mới vừa đổ mưa còn lưu lại các vũng nước đọng, Lumian đi dọc theo các cột đèn đường màu sắt đen kia, không nhanh không chậm đã đi đến gần giao lộ với phố áo khoác trắng.
Đằng trước hơi chếch của nó đứng sừng sững một kiến trúc sáu tầng bị đốt trụi tới tối đen, bức tường có nhiều chỗ bong tróc ra, giống như kiến trúc kia mọc lên các đôi mắt trống rỗng sâu đen vậy.
Lúc này, có hai hay ba kẻ lang thang đang ngủ ở tầng một chỗ không còn cửa chính và khung cửa sổ, khắp nơi đều là gạch đá hun đen và khúc gỗ giống như bị cháy sém.
Lumian đứng ở ven đường, ngẩng đầu quan sát một lúc, không phát hiện có gương mặt mơ hồ nào dán ở trên cửa sổ cả.
Phải đeo kính nhìn trộm mới có thể nhìn thấy sao? Lumian không do dự nữa, xuyên qua cổng tò vò dơ bẩn, đi vào kiến trúc mục tiêu.
Từ thân thể đến linh hồn của hắn chưa hề vì thế sinh ra cảm giác khác thường.
Đi vòng qua vài kẻ lang thang kia, Lumian tìm được một chỗ giống như phòng sinh hoạt chung.
Bên trong nó có một căn phòng nhỏ, cửa gỗ bị đốt đến lung lay, nhưng không hoàn toàn hư hao, bên ngoài cửa sổ kính vỡ nát là ngõ nhỏ đằng sau đại lộ khu chợ.
Lumian đi vào trong đó, cẩn thận đóng cánh cửa gỗ này lại.
Sau đó, hắn dựa vào bên cửa sổ ngồi xuống đất, chuẩn bị luôn sẵn sàng nhảy ra khỏi kiến trúc dị thường này.
Trong trạng thái giày vò không thể tránh né, thời gian trôi qua từng giây từng phút, bóng đêm càng ngày càng sâu Lumian vẫn luôn không nhận thấy được bất cứ vấn đề gì, nơi này yên tĩnh đến chỉ có tiếng ho khan quanh quẩn thỉnh thoảng truyền ra của kẻ lang thang.
Đột nhiên, hắn soạt thẳng thắt lưng lên.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp.
Tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, cốc cốc gõ cánh cửa gỗ rách nát vốn không thể khóa lại, khiến cho ban đêm yên tĩnh lập tức nhiễm lên bầu không khí bất an.
Đúng lúc này, trong đầu Lumian vang lên giọng nói rộng lớn mênh mông của Termiporus:
“Đừng đáp lại.”
Đừng đáp lại… tóc gáy của Lumian lập tức dựng thẳng lên.
Tuy rằng hắn không thể hoàn toàn tin tưởng thiên sứ của số mệnh kia, nhưng phối hợp với tình huống trước mắt, sau khi cân nhắc vài giây, hắn vẫn lựa chọn trầm mặc nhìn ra cửa, không thốt ra lời nào.
Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa lại tiếp tục, khoảng cách dài, chậm chạp lại trầm trọng.
Cốc, cốc, cốc.
Người ở bên ngoài kia lại gõ cửa thêm một lúc nữa, cuối cùng phát ra âm thanh:
“Giúp ta với, ta là người ngủ ở bên ngoài kia.”
“Giúp ta với, giúp ta với, có tội phạm giết người xông vào nơi đây!”
Bịa quá đáng rồi đấy… Lumian lấy tâm tính tự đùa tự vui để hòa dịu thần kinh đang hết sức căng thẳng của mình.
Hắn vẫn luôn không hề đáp lại, giống như ở bên trong căn phòng nhỏ này không có người tồn tại.
Âm thanh ở bên ngoài càng ngày càng kịch liệt, nhưng tốc độ nói lại chậm hơn một chút, xuất hiện tạm dừng không rõ ràng, kỳ quái:
“Hắn, đã đến! Hắn, đã đến! Ta, sắp bị, giết chết!”
“Tiếp theo, chính là, ngươi!”
Vừa dứt lời, người gõ cửa đột nhiên hét thảm lên.
Lumian lập tức nghe thấy âm thanh đập mạnh.
Phịch! Giống như có người ngã ở trên mặt đất.
Sau đó, vật nặng ở ngoài cửa bị thong thả kéo đến chỗ hơi xa.
Không bao lâu sau, tiếng cắt khiến cho người ta ê răng truyền vào trong căn phòng này, động tác nhai cắn phức tạp và tiếng nuốt vĩ đại.
Trong đầu Lumian chợt hiện lên một hình ảnh:
Một bóng đen nào đó đang ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, dùng đồ vật giống như rìu chia nhỏ một thân thể nhân loại ra, thỉnh thoảng lại cầm lấy một cánh tay, cắn xé vài miếng.
Lại qua một lúc, động tĩnh giống vậy biến mất.
Cốc, cốc, cốc.
Căn phòng nhỏ chỗ Lumian lại một lần nữa bị gõ vang.
“Ngươi còn, không mở cửa, ta sẽ, tự mình, đi vào.” Giọng nói chuyện vẫn là của người mới vừa cầu cứu kia.
Lumian nhìn cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ kia, trong lòng có một ý tưởng:
“Chỉ cần ta không đáp, dị thường ở bên ngoài kia sẽ không thể mở cánh cửa này ra, chân chính uy hiếp đến ta?”
“Cánh cửa này rõ ràng không khóa, chính nó lại từng bị lửa lớn thiêu đốt, vô cùng yếu ớt, nhưng lại không mở ra được…”
“Nó không có năng lực mở ra bất cứ một cánh cửa nào, cần người ở đằng sau cánh cửa đáp lại, thành lập liên hệ trên ý nghĩa thần bí học?”
Các ý niệm hiện lên, Lumian có thêm một nhận thức sâu hơn với tình huống trước mắt, trong lòng tự tin hơn không ít.