Chương 667: Người gõ cửa (3)
Cốc, cốc, cốc, trong tiếng gõ cửa, người bên ngoài nói đứt quãng:
“Ta không hề, lừa ngươi.”
“Ta thật sự sẽ, tự mình mở cửa, tiến vào.”
“Ta lại, cho ngươi, thời gian, chừng mười giây.”
Lumian cười nhạt, trong lòng càng chắc chắn.
Hắn vốn định thầm trào phúng một câu trong lòng, kêu nó “Ngươi có bản lĩnh thì cứ mở ra”, nhưng cân nhắc đến làm như vậy sẽ được coi như là một kiểu đáp lại, vì thế ép buộc đè những ý niệm này xuống.
Cốc, cốc, cốc.
Lại là ba lần gõ cửa khoảng cách dài.
Đột nhiên, Lumian nghe thấy tiếng két nhỏ bé đến không thể nghe.
Hắn chợt nhìn thấy cánh cửa gỗ rách nát lung lay kia đang chậm rãi lùi về đằng sau, mở rộng ra một cái khe tối đen xa thẳm.
Nó đang mở ra.
Nhìn thấy cánh cửa gỗ cháy đen rách nát kia chậm rãi rộng mở ra đằng sau, Lumian lập tức da đầu run lên, có một cảm giác bị người giội nước đá.
Không phải là không thể mở cửa ra được sao?
Phỏng đoán của ta có sai lầm sao?
Nếu như nó có thể mở cửa, vì sao còn gõ cửa lâu như vậy, nói nhiều như vậy chứ?
Trực tiếp làm thôi! Đầu óc có vấn đề phải không?
Tuy rằng đã trở thành kẻ phóng hỏa, cũng từng trải qua một vài tình cảnh lớn, nhưng đối mặt với tình huống như hiện tại, trái tim của Lumian vẫn không tự chủ được thình thịch đập nhanh, giống như tàu hơi nước chạy như điên ở trên đường ray và tà vẹt gỗ.
Nếu như không phải nghĩ đến Gardner Martin hoặc là thành viên hội Chữ thập Sắt và Máu khác đang ẩn mình ở xung quanh đây, quan sát ở khoảng cách gần, hắn đều muốn bố trí tế đàn tại chỗ, kêu gọi người đưa tin của quý cô pháp sư đến, hoặc là trực tiếp khẩn cầu với ngài Kẻ Khờ.
Theo bản năng, Lumian ngưng tụ ra quạ lửa, chế tạo áo choàng, sẵn sàng đón địch, nhưng trong đầu hắn lại hết lần này đến lần khác lóe lên nhắc nhở mới vừa rồi của Termiporus:
“Đừng đáp lại.”
Cái đó và đừng mở cửa là hai việc khác nhau!
Lumian cảm thấy hành động gõ cửa trước, đe dọa sau, cuối cùng mới tự mình mở cửa của con quái vật ở bên ngoài kia rất có vấn đề, vì thế ép buộc bản thân kiềm chế lại, vẫn giữ nguyên trạng thái lặng im, giống như bức tượng nhìn ra cửa.
Cánh cửa gỗ cháy đen lung lay kia tiếp tục rộng mở ra đằng sau, khe hở tối đen sâu thẳm từ cỡ ngón tay dần dần mở rộng đến có thể để cho một người ra vào.
Nhưng ngoài cửa không có cái gì cả, bên trong chỗ rời xa cửa sổ hoàn toàn tối đen, dựa vào ánh trăng đỏ ửng xuyên thấu vào căn phòng nhỏ thông qua chỗ kính thủy tinh bị vỡ vụn, miễn cưỡng phơi bày ra dáng vẻ giống như cảnh tượng đổ nát.
Tên gõ cửa đâu rồi? Phản ứng đầu tiên của Lumian là mở linh thị ra, nhìn xem có phải có con quái vật nào đó đang ẩn giấu mà mắt thường không thể phát hiện ra hay không, nhưng cuối cùng hắn vẫn khống chế được bản thân, sợ làm như vậy tương đương với một kiểu đáp lại.
Cửa gỗ lung lay dừng lại, không chuyển động, trong bóng tối sâu thẳm ở bên ngoài kia không có bóng người nào đi ra, cũng không có thứ gì ngọ nguậy, yên tĩnh đến cực điểm.
Dáng ngồi của Lumian không thay đổi, hắn nhìn nơi đó, cảm thấy chuyện này thật sự con mẹ nó quỷ dị, cho dù định phóng hỏa đốt kẻ địch, đều không tìm thấy mục tiêu.
Yên tĩnh trở thành vai chính của trước mắt, thời gian đều giống như vì thế nên dừng lại.
Đột nhiên có một giọt chất lỏng rơi từ trên chỗ trần nhà xuống, đập vào trước mặt Lumian.
Lumian nheo mắt lại, nhờ vào ánh trăng màu đỏ ửng ở ngoài cửa sổ, nhìn thấy chất lỏng kia có màu đỏ tươi chói mắt, giống như máu.
Tí tách, tí tách, từng giọt máu tươi rơi xuống, dần dần nhiễm đỏ một mảng lớn khu vực.
Chỉ nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã khiến trong lòng Lumian tràn ngập bất an.
Tí tách!
Lại một giọt chất lỏng rời khỏi trần nhà, vừa vặn rơi lên bên phải khuôn mặt của Lumian, lạnh như băng, sền sệt, trơn mịn.
Thứ này không giống với máu của người sống, nhưng lại không nhiễm lên màu tối.
Mùi máu tươi nồng đậm xộc vào trong mũi Lumian, khiến cho hắn theo bản năng định lăn sang bên cạnh, xoay người đứng lên, nhào ra ngoài cửa sổ.
“Đừng đáp lại.” Câu nói kia của Termiporus lại một lần nữa thoáng hiện ở trong đầu hắn.
Lumian thoáng điều chỉnh hô hấp, mặc cho các giọt chất lỏng sền sệt nồng đậm mùi máu tươi kia rơi lên trên mặt và trên đỉnh đầu hắn.
Dần dần, hắn cảm thấy thân thể của mình trở nên nặng nề, vội vàng kiểm tra hai tay lộ ra ngoài quần áo.
Nơi đó cũng bị máu lạnh như băng sền sệt nhỏ lên, chúng nó trong im hơi lặng tiếng lan rộng ra, nối liền lại, giống như đeo lên cho Lumian một bao tay màu máu.
Lumian mượn cảnh này liên tưởng đến các bộ phận khác trên thân thể, hoài nghi mình bị đã bị bao bọc vào trong một lớp niêm mạc máu, vì thế cảm thấy trở nên nặng nề.